Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 216: Thập niên bảy mươi Phúc Bảo 141(khen thưởng tăng thêm 2) (length: 7834)

Ninh Nguyệt nói: "Luyện cái gì chứ, ta chỉ là ở nhà cũ ngày nào cũng lên núi, thân thể so với người khác linh hoạt hơn một chút, sức lực cũng lớn hơn người bình thường thôi, với lại đây là trên băng, mấy tên lưu manh kia không kiểm soát được sức mạnh, sơ ý một chút là có thể ngã, nếu không hôm nay chúng ta chắc chắn bị thiệt."
Lý Hồng Quân cảm thấy lời này có lý, dù sao đối phương đông người, bọn họ còn phải để ý chị dâu, không cẩn thận thì rất dễ bị thiệt lớn!
Vệ Kiến Quốc nghe xong nàng nói lên núi thì lập tức hứng thú, "Chị dâu, chỗ các chị núi có lớn không, có hay thường xuyên hái được nhân sâm núi không, trên núi có nhiều con mồi không? Đúng rồi, Ngạn Thăng ca có từng đi săn không?"
Ninh Nguyệt cười nói: "Hắn không kể chuyện nông thôn với các cậu à?"
"Hắn à, chẳng bao giờ nói với chúng ta chuyện dưới nông thôn, hôm nay nếu không phải chị dâu nói mỗi ngày lên núi, thì tớ cũng chẳng nghĩ ra mà hỏi!"
"Cậu mà tò mò, thì tìm dịp nào đó qua chỗ chúng tớ chơi vài hôm là biết liền.
Chỗ chúng tớ cứ vào đông là trời rất lạnh, trong đội hết việc đồng áng rồi, đội trưởng sẽ tổ chức mọi người cùng lên núi đi săn, lúc này đi săn là dễ nhất, gà rừng thỏ rừng hươu bào lợn rừng, đều có thể săn được.
Săn xong trở về thì cũng sắp đến Tiểu Niên nhi, đội sẽ tổ chức người đục băng bắt cá, gặp may mắn thì một nhà có thể được mấy chục cân, cá này ăn được mấy tháng."
"Chị dâu, Đông Bắc có thật sự tốt như chị nói không?"
Ninh Nguyệt nói: "Đương nhiên là thật rồi, ta có lừa các cậu làm gì?"
Vệ Kiến Quốc không chịu, "Ngạn Thăng ca, anh không nghĩ nhiều à, anh quá không nghĩ nhiều rồi!
Biết trước chỗ anh ở dưới quê đẹp vậy, thì tôi đã chẳng vào xưởng rồi, trực tiếp theo anh xuống thôn! Chỗ tốt như thế quả thực là nơi tôi mong muốn nhất!"
Hứa Ngạn Thăng: "Chị dâu cậu nói thì hay thế thôi, chứ cậu phải làm việc nhà nông một năm đã, một năm việc đồng áng phải làm hơn hai trăm ngày, còn đi săn với bắt cá chỉ dùng hơn mười ngày thôi, cậu mà chịu được mỗi ngày làm việc đồng áng khổ cực, thì lúc đấy xin xuống thôn cũng không sao, chỉ cần cậu đi, ăn uống ở của cậu tôi bao hết, thế nào, đi không?"
Vệ Kiến Quốc: "Có mỗi làm việc đồng áng thôi à? Anh em mình cũng không phải không làm được!"
Lý Hồng Quân cười nói: "Cậu đừng có mà ba hoa, trồng trọt mà tốt như vậy thì nhà nước đã không cần kêu gọi thanh niên trí thức lên núi xuống hương như vậy rồi.
Ngạn Thăng ca đã nói làm việc đồng áng khổ cực, tức là nó thật sự khổ đấy, cậu mà không phục, chắc có thể thử một lần.
Mấy năm nay nhà cậu trong viện không đều là bảo vệ dọn dẹp đấy sao? Năm sau đầu xuân cậu tự làm mà thử xem."
Vệ Kiến Quốc không phục nói: "Được thôi, thử thì thử, nhất định là tớ làm được!"
Lý Hồng Quân: "Cậu cứ nổ đi!"
Hai người này mãi đến khi đến bách hóa cao ốc vẫn còn tranh luận chuyện này, Hứa Ngạn Thăng thấy ồn cả tai, xe vừa dừng là đã kéo Ninh Nguyệt xuống xe, đi thẳng vào trong tòa nhà.
"Ngươi có muốn mua gì không?"
Hứa Ngạn Thăng nói: "Mua chút quà cho người nhà, ngươi xem có gì hợp với cha mẹ anh chị dùng không, thì mua cho mỗi người một ít."
Nói rồi lấy ra từ trong túi một xấp tiền và phiếu, nhét vào tay Ninh Nguyệt.
"Trên người ngươi không có nhiều tiền thế đâu."
"Sáng nay mẹ kín đáo đưa cho ta, ai nha ngươi cứ yên tâm mà tiêu đi, giờ không tiêu thì đến khi sang năm, anh cả dẫn bạn gái về, chúng ta hết cơ hội mà tiêu."
Tối qua sau bữa cơm tối, cả nhà ở phòng khách nói chuyện, Hứa Ngạn Kiệt nói cuối năm sẽ dẫn người về nhà ăn cơm.
Ninh Nguyệt cuối cùng cũng nhận tiền, cả đám người cũng tiến vào bách hóa cao ốc, nhưng bên trong đám người mua sắm, khiến Ninh Nguyệt phải khựng lại, "Người nhiều thế này à?"
"Cuối năm đông người là chắc rồi, chúng ta không đi dạo nhiều, thích cái gì thì tranh thủ mua, đừng có mà mất thời gian ở trong này."
Ninh Nguyệt đành theo đám người đi, Vệ Kiến Quốc đi trước dẫn đường, thấy quầy nào đông người là chạy vào chỗ đó, đến gần trưa thì cũng mua được một đống đồ dùng thực tế.
Khó khăn lắm mới ra được khỏi bách hóa cao ốc, Ninh Nguyệt thật sự thở phào nhẹ nhõm một hơi, Hứa Ngạn Thăng thấy bộ dạng đó của nàng thì khẽ cười một tiếng: "Đi thôi, dẫn ngươi đi ăn gì đó."
Bạch Xuyên cầm túi đồ giúp xách lên xe, thuận miệng hỏi một câu, "Muốn đi ăn ở đâu?"
"Đi Đông Lai Thuận đi, lâu rồi không ăn lẩu, dẫn vợ ta đi thử."
Hắn không hỏi Ninh Nguyệt có muốn ăn không, bởi vì hắn cảm thấy có khả năng vợ nhỏ của hắn chưa ăn bao giờ, nên không hỏi cũng chẳng sao, còn về việc thích hay không, thì phần lớn mọi người đối với lẩu đều không có sức đề kháng gì cả.
Dù cho vợ nhỏ của hắn có thực sự không thích thì cũng phải ăn thử mới biết được, cùng lắm thì sau này không đi nữa.
Đám người bọn họ ở Đông Lai Thuận vui vẻ ăn lẩu thì đồng chí Hàn Bội Vân cũng cầm hộp cơm chuẩn bị đi nhà ăn mua cơm.
Bà vừa ra khỏi văn phòng đã bị mấy nữ đồng chí kéo lại, "Hàn Chủ Nhâm, Hàn Chủ Nhâm, chiếc khăn quàng cổ ngài đang dùng hôm nay mua ở đâu thế, tôi hai hôm trước còn đi qua bách hóa cao ốc, mà ở đó căn bản không có kiểu này."
Sáng nay Hàn Chủ Nhâm vừa đến chỗ làm mấy người các nàng đã để ý tới chiếc khăn lụa màu xanh vỏ cau trên cổ chủ nhiệm rồi, hết cách rồi, thật sự là chiếc khăn lụa này dù là màu sắc, hoa văn hay độ bóng đều quá nổi bật, khiến bọn họ không nhìn thêm vài lần thì không xong, càng nhìn lại càng không quên được.
Mấy chị điều kiện gia đình đều không tệ, hơn nữa còn tự mình làm ra tiền, nên mua chút đồ mình thích cũng chẳng hề sợ hãi.
Hàn Bội Vân lúc đầu còn có chút không hiểu, ngay lập tức đã cười tươi như hoa, "Cái này à, cái này các chị không tìm được đâu, đây là con dâu út tôi mua đó, tặng tôi với con gái tôi mỗi người một chiếc, tôi thấy thích nên hôm nay quấn lên, đẹp không?"
Chị em xúm vào khen: "Đẹp lắm ạ, đẹp thật đó, con dâu của cô có mắt nhìn thật đấy, tôi chưa từng thấy cái khăn lụa nào tinh xảo như vậy luôn!"
Hàn Bội Vân nói: "Nghe con dâu tôi nói đây là thêu thủ công, còn là thêu hai mặt, mỗi chiếc khăn lụa chỉ có một chiếc như vậy thôi, không có chiếc thứ hai đâu, là có thể cất giữ, tôi nghe xong mà quàng khăn lên còn phải cẩn thận, sợ bị vướng rách."
Mấy người kia: Thôi rồi, các nàng còn định nhờ chủ nhiệm giúp hỏi con dâu nàng xem có thể mua hộ một chiếc không, bị chủ nhiệm nói như vậy, thì dù thật sự còn bán đi nữa thì các nàng cũng chưa chắc đã mua được.
Vốn dĩ các nàng còn định hỏi thử giá cả, nghe thế này thì lập tức bỏ ý định đó đi.
Không mua thì thôi, mà các nàng thì thật lòng thích quá đi, đến nhà ăn thì còn có hai chị cố tình rửa tay ngồi cạnh Hàn Chủ Nhâm, cẩn thận trải khăn ra xem thử, xúc cảm mềm mịn của lụa, hoa văn hoa trà tinh xảo, nhìn thôi đã khiến các nàng ghen tị đến phát hờn rồi.
Trước kia nghe nói con trai của chủ nhiệm kết hôn, lấy một cô thôn nữ, sau lưng các nàng cũng không ít người nói con trai của chủ nhiệm quá tùy hứng, giờ nhìn lại, người ta chưa hẳn đã như các nàng nghĩ đâu!
Mấy chị cùng Hàn Bội Vân ngồi chung một bàn ăn cơm, chủ đề nói qua nói lại vẫn là quay về người con dâu chủ nhiệm.
"Con trai chủ nhiệm, con dâu ngài làm gì thế? Có công việc không ạ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận