Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 115: Thập niên bảy mươi Phúc Bảo 4 0 (length: 8267)

Ninh Nguyệt vừa đặt đồ xuống túi đã đứng lên, "Vẫn là phải nhờ Lương ca đem đồ đạc cho ta để ở khu rừng lần trước, sau này chỗ của ngươi nếu có được thứ gì mới lạ có thể sống thì nhất định phải báo cho ta biết, không kể là hải sản, thực vật, hạt giống cây, hạt giống dược liệu, ta đều muốn." Đương nhiên, khi đó giá cả chắc chắn sẽ không đắt như lần này.
Lương ca gật đầu đáp ứng, "Yên tâm, có đồ tốt chắc chắn giữ lại cho ngươi."
Sau đó Ninh Nguyệt liền leo lên xe tải lớn, đi khu rừng nhỏ phía đông thành phố, chờ xe tải lái đi, nàng trực tiếp thu đồ vào không gian, sau đó ném lên ngọn núi kia, hạt giống dược liệu cũng trực tiếp vãi lên núi.
Cây giống lấy được đầu tiên trên núi đã lớn cỡ cánh tay người trưởng thành, chỉ là số lượng hơi ít, nhưng trên núi lại mọc một tầng cỏ dại, nói về chuyện trên núi này sinh sôi nhanh nhất chính là đám cỏ dại, chúng không ngừng nảy mầm sinh trưởng kết hạt khô héo, sau đó tiếp tục sinh sôi, rất nhanh toàn bộ núi đã bị cỏ dại bao phủ.
Bởi vì lúc ném những cây giống kia, nàng đều để chúng cách nhau rất xa mới buông xuống một mầm cây, hi vọng chúng cũng nhanh chóng sinh sôi ra một mảng lớn.
Sắp xếp cẩn thận những hạt giống và cây giống mới lấy được này, Ninh Nguyệt lại bị đẩy ra khỏi không gian Liễu Không.
Ninh Nguyệt cảm thấy mừng rỡ, không gian quả nhiên lại thăng cấp! Cũng không biết lần này không gian lại biến thành thế nào nữa?
Lại tiến vào thành, Ninh Nguyệt định mua xe đạp, trong tay có phiếu không còn hoảng hốt, nàng còn nhớ rõ chiếc xe đạp của anh thanh niên trí thức Hứa kia là nhãn hiệu Bồ Câu, kiểu dáng nhìn không tính là khó coi, đương nhiên, cũng chẳng đẹp, so với xe đạp đời sau kia thì căn bản không có cách nào so sánh.
Đến cửa hàng bách hóa, nàng đi trước quầy chuyên bán đồng hồ, không ngờ nhãn hiệu đồng hồ còn thật nhiều, đồng hồ nội địa đều phải có phiếu, bởi vì hiếm nên không có phiếu thì không cung cấp.
Hàng nhập khẩu thì không cần phiếu, nhưng giá cả thật sự có chút không thân thiện.
Ví dụ như lúc này, trước mặt Ninh Nguyệt trong tủ kính có năm chiếc đồng hồ vàng, nàng hơi bồn chồn, một huyện nhỏ như vậy sao lại có thể có đồng hồ hàng hiệu nhập khẩu?
Đồng hồ vàng Rolex 1200 tệ, loại thường 800 tệ.
Đồng hồ vàng Omega dòng Constellation 1000 tệ, loại thường 700 tệ.
Đồng hồ MeiHua 360 tệ.
Ninh Nguyệt biết, đồng hồ Mai Hoa đời sau không có giá trị sưu tầm, ngược lại là Rolex và Omega, tăng giá gấp mười mấy lần là chuyện dễ dàng.
Sờ vào tiền trên người, Ninh Nguyệt có chút bất đắc dĩ.
Lần này nhóm cây giống và hạt giống Lương ca lấy của nàng tổng cộng một nghìn tệ, thêm cả lần trước 260, một thỏi vàng không đủ, vừa hay hôm nay nàng muốn mua xe đạp, lúc này mới lại lấy ra một thỏi vàng, Lương ca trả lại nàng 1090 tệ.
Trong người nàng vốn còn có một trăm bảy, tám chục tệ, cho nên hôm nay muốn mua một chiếc đồng hồ vàng Rolex là không thể. Nàng dứt khoát mua một chiếc đồng hồ Thượng Hải 120 tệ tạm dùng.
Sau đó nàng đến thẳng quầy xe đạp, không ngờ chỗ này xe đạp còn khá đầy đủ, nào là Đại Kim Lộc, Hồng Kỳ, Phượng Hoàng, chỉ là không có Bồ Câu.
Ninh Nguyệt cân nhắc một hồi, vẫn là mua một chiếc xe đạp Phượng Hoàng.
Đưa phiếu nộp tiền, Ninh Nguyệt đã là một người có xe đạp.
Đạp xe trên đường về nhà, trong đầu Ninh Nguyệt cứ lặp đi lặp lại một câu: Vẫn là phải kiếm tiền, tiền của nàng thật sự không đủ tiêu.
Đến gần cửa thôn, nàng trực tiếp thu xe vào không gian, không còn cách nào, nhà nàng hiện giờ căn bản không mua nổi xe đạp, nàng chỉ có thể vụng trộm đạp thôi.
Cho nên, nàng càng thêm bức thiết muốn kiếm tiền, kiếm tiền mặt để tiêu xài.
Về đến nhà, không gian vẫn chưa vào được, nàng vẫn đợi, đợi đến khi ăn xong bữa tối, không gian mới thăng cấp hoàn thành, đi vào xem xét, lập tức mắt trợn tròn!
Trong không gian lại thêm một ngọn núi, hạt giống cây giống mà nàng vừa mới ném vào thì nằm trên ngọn núi này, bắt mắt nhất chính là vài cây trúc, chân núi còn có thêm một cánh đồng hoa.
Đứng ở trên ngọn núi mới xuất hiện, nhiệt độ rõ ràng cao hơn một chút so với ngọn núi xuất hiện trước đó.
Cho nên hai ngọn núi này hẳn là đại biểu cho các vị trí địa lý khác nhau, một ngọn phía nam, một ngọn phía bắc.
Mà con sông nhỏ trong không gian vừa lúc xuyên qua giữa hai ngọn núi, từ tây sang đông, chảy ra biển.
Ninh Nguyệt không khỏi xuýt xoa, xem ra nàng còn phải nỗ lực thôi, cũng không biết nếu như nàng thu thập hết động thực vật trên toàn thế giới, không gian hỗn độn này có thể biến thành một thế giới mới không!
Những ngày tiếp theo nàng liền liên tục mỗi ngày lên núi xuống sông, mục đích lớn nhất chính là bổ sung các giống loài trong không gian, tiện thể bắt chút con mồi, hoặc bán hoặc để người nhà ăn.
Trong thôn, Bạch Nhã Phương vẫn luôn tìm cơ hội tới gần Hứa Ngạn Thăng, nhưng thái độ của Hứa Ngạn Thăng với nàng rất lạnh nhạt, chuyện này khiến Bạch Nhã Phương trong lòng rất khó chịu, nhưng lại không làm gì được Hứa Ngạn Thăng.
Đỗ Đào Hoa thấy những điều này thì bĩu môi khinh thường, lòng cao hơn trời, mệnh mỏng như giấy, cuối cùng rồi thì vẫn vì không muốn làm việc mà phải gả cho gã Trần Trừng keo kiệt kia?
Hứa Ngạn Thăng giờ nhìn có vẻ là một lựa chọn tốt, nhưng không ai biết, nhà họ Hứa ở kinh thành chẳng mấy chốc sẽ gặp chuyện, người nhà anh ta đều sẽ bị chuyển xuống Đại Tây Bắc, người chị gái đã tuyên bố cắt đứt quan hệ với gia đình, còn anh cả thì ở trong quân đội, Hứa Ngạn Thăng xuống nông thôn là trốn được một kiếp.
Chỉ là năm năm sau, Hứa Ngạn Thăng vì nhớ người nhà, chạy đến Đại Tây Bắc, trên xe lửa gặp phải cướp, vì che chở đồ vật người khác mang theo mà bị cướp chém chết.
Nghĩ tới đây, con ngươi của Đỗ Đào Hoa không khỏi tối sầm, chết tiệt Đỗ Ninh Nguyệt!
Lý Phú Quý thì sẽ không sao, ở kiếp trước Đỗ Ninh Nguyệt theo hắn trải qua cuộc sống giàu sang sung sướng, đến tận khi nàng chết, dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì một người kém xa mình lại có thể sống tốt hơn mình?
Đời này, nàng vốn định trực tiếp phá hủy hôn sự của hai người, nhưng mọi việc phát sinh biến hóa, hai người căn bản không có bất kỳ liên hệ nào.
Chuyện này vừa đúng ý nàng, nàng muốn ghép Đỗ Ninh Nguyệt với Trương Thành Vinh, không ngờ, Đại Nha lại đoạt mất đàn ông của Đỗ Ninh Nguyệt, lẽ nào chuyện đời đúng là có vay có trả?
Nếu đúng là vậy thì tốt quá!
Nhớ đến cái chết thảm thương của nàng, còn cả đứa bé chưa từng thấy mặt kia, kiếp này, nàng cũng muốn kẻ kia chết không yên lành.
Còn cả Đỗ Ninh Nguyệt nữa, chẳng phải đã thoát khỏi cái hố Trương Thành Vinh sao? Vậy thì dứt khoát để nàng và Hứa Ngạn Thăng kết đôi là tốt nhất.
Một khi hai người kết hôn, chắc chắn sẽ cùng đến Tây Bắc trông nhà cho gia đình, có lẽ cả hai đều sẽ chết luôn ấy chứ!
Nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng Đỗ Đào Hoa nở một nụ cười nham hiểm, sau khi trọng sinh, nàng có một loại cảm giác, nếu như Đỗ Ninh Nguyệt sống tốt, thì nàng chắc chắn sẽ không có ngày dễ chịu, cho nên, vì để bản thân có được một cuộc sống tốt, nàng chỉ có thể đưa Đỗ Ninh Nguyệt xuống địa ngục.
Giang Long Sinh ra ngoài lâu như vậy, chắc hẳn lúc này cũng nên về, xem ra nàng phải vào thành một chuyến.
Trưa về đến nhà, Đỗ Đào Hoa tắm rửa một cái, ăn cơm trưa xong liền ra cửa, đợi ra khỏi thôn, nàng lập tức nhờ hệ thống tìm cho một chuyến "Đi nhờ xe", hệ thống không nhiều lời, theo quy củ trừ của nàng năm mươi điểm tích lũy, quả nhiên, chưa đến một phút đã có một chiếc Đông Phong chở calo lái tới.
Ngồi xe tải vào thành, Đỗ Đào Hoa tìm đến nhà máy máy móc nông nghiệp nơi Giang Long Sinh làm việc, nhưng nàng đã quên, bây giờ nàng và Giang Long Sinh vẫn chưa quen biết nhau.
..
Bạn cần đăng nhập để bình luận