Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 722: Điệp tung mê ảnh 61 (length: 7782)

La thư ký đúng là người đi theo thủ trưởng, lập tức nghĩ đến chuyện Ngô Nhụy, "Chắc chắn là do Nghiêm khoa trưởng mấy hôm trước bắt được đám gián điệp kia, chúng tổn thất nặng nề nên mới muốn g·i·ế·t người thị uy. Ngươi thấy tên đặc vụ quân th·ố·n·g ẩn nấp kia chưa?"
"Mặt không rõ, hắn che mặt. Nhưng ta theo dõi được nơi ở của hắn, ở trong chuồng ngựa, đêm nay trực ban."
"Ta sẽ phái người tiếp cận nơi đó."
Ninh Nguyệt nói: "Liễu Quốc Chí là người đi một bước tính ba bước, ta thấy hắn không thể chỉ để một mình ta ra tay, vì hắn có vẻ không tin ta lắm.
Vậy nên, ngươi vẫn phải nhắc Nghiêm khoa trưởng, bên cạnh hắn không an toàn đâu, đồ ăn thức uống đều phải chú ý, quân th·ố·n·g chắc chắn không chỉ sắp xếp một mình ta."
La thư ký gật đầu: "Ý này của ngươi rất quan trọng, ta sẽ nhắc Nghiêm khoa trưởng."
Ninh Nguyệt đề nghị: "Chi bằng điều ta đến phòng bảo vệ đi, có ta ở đây, ta đảm bảo Nghiêm khoa trưởng tuyệt đối không xảy ra chuyện. Các người chỉ cần phái người theo dõi cái tên tối quá lửa là được."
La thư ký đáp: "Sáng mai ta sẽ bàn với thủ trưởng, ngươi đợi tin ta."
Thất Tinh quan trọng, Nghiêm Tự cũng vậy, thủ trưởng suy nghĩ một lát rồi đồng ý.
Thế là, Ninh Nguyệt vốn đã bắt đầu xử lý công việc một ngày mới thì bị điều sang phòng bảo vệ.
Phòng bảo vệ toàn là các ông lớn, thấy cô nương tới ai nấy cũng tò mò: "Đồng chí Ninh, sao cô gái trẻ như cô lại bị phái đến phòng bảo vệ chúng tôi thế? Sau này có gì cứ nói với tôi, tôi là Thạch Kiến Minh, cô cứ gọi tôi là anh Thạch là được."
"Còn có tôi, tôi là Lý Hội. Anh kia là Tần Nhị Trụ, còn vài người nữa đi làm nhiệm vụ, đợi họ về tôi giới thiệu cô sau."
Ninh Nguyệt cười chào hỏi mọi người, sau đó được sắp xếp chỗ ngồi gần văn phòng khoa trưởng nhất, điều này làm cô rất hài lòng.
Nghiêm Tự gần chín giờ mới đến, thấy trong phòng có thêm một phụ nữ, không khỏi nhìn thêm mấy cái: "Nghiêm khoa, anh khỏe, tôi là Ninh Nguyệt."
"Tiểu Ninh à, hoan nghênh gia nhập phòng bảo vệ, sau này là đồng nghiệp cả, không hiểu cứ hỏi."
Ninh Nguyệt hiểu rõ, thủ trưởng chắc chắn đã nói rõ thân ph·ậ·n của cô với anh, giờ cô chính là vệ sĩ của Nghiêm Tự, đây là quyết định sau khi suy tính của thủ trưởng, thân ph·ậ·n Thất Tinh vẫn là cố gắng không để người khác biết thì tốt hơn.
Nghiêm Tự thật không nhìn ra cô gái trước mắt có năng lực gì bảo vệ mình, tay cô thậm chí không có vết chai, người cũng không cường tráng, lẽ nào cô có năng lực mà người khác không thấy?
"Ngồi đi ngồi đi, đừng kh·á·c·h sáo, Nhị Trụ, mang mấy tập hồ sơ lại cho Tiểu Ninh xem, tiện thể giới thiệu sơ qua về phạm vi công việc của khoa chúng ta, không hiểu các anh cứ hướng dẫn nhiều. Đến đây là người nhà rồi, các anh quan tâm chút."
Tần Nhị Trụ vui vẻ lên tiếng dạ rồi đi lấy hồ sơ cho Ninh Nguyệt.
...
Trong một căn nhà trệt xập xệ nào đó trong thôn.
"Mày nghĩ ra cách nào ra tay chưa?"
"Tao nghi Nghiêm Tự có khi nào động xuân tâm rồi không? Mấy ngày nay hắn đi đâu cũng có một cô gái xinh đẹp theo sau."
"Mày mặc xác chuyện xuân tâm của hắn đi, cấp trên dặn trong vòng bảy ngày nhất định phải g·i·ế·t được hắn, bây giờ đã hết bốn ngày rồi."
"Còn không phải tự nhiên bên cạnh hắn thêm một người, rất khó hành động sao, nhưng mà mày yên tâm đi, hắn xong chắc rồi trong vòng bảy ngày thôi."
Giữa trưa hôm sau, sau giờ tan làm, người phòng bảo vệ cùng nhau đến nhà ăn mua cơm, cơm cao lương, màn thầu bột tạp, miến hầm cải trắng với vài lát thịt h·e·o.
Một chậu thức ăn lớn cũng khó mà tìm được chục miếng thịt, nhưng mà đồ ăn như vậy đã là đãi ngộ từ sau khi Đại Sinh xuất hiện rồi, trước kia bọn họ ngay cả đồ ăn thế này cũng không có.
Hơn nữa, đừng nghĩ chuyện làm quan được chăm sóc đặc biệt, ở căn cứ, quan và binh đối xử bình đẳng, binh lính ăn khang, quan mới ăn khang, binh lính ăn thịt, quan mới được ăn thịt.
Cho nên, mỗi ngày đến nhà ăn mua cơm mọi người đều ăn như nhau cả, Ninh Nguyệt và Nghiêm Tự mỗi người xếp hàng ở hai đầu, Ninh Nguyệt theo thói quen quan s·á·t những người xung quanh, hàng của cô lên đồ ăn nhanh hơn, đến lượt cô thì Nghiêm Tự còn chậm hai người nữa, nên cô bê hộp cơm lui qua một bên, đợi Nghiêm Tự lấy đồ ăn xong thì cùng ăn.
Nghiêm Tự cười nói: "Cô cứ tìm bàn đi, tôi tới ngay."
Ngay trong nhà ăn, lại còn dám giữa thanh thiên bạch nhật gi·ế·t anh ta hay sao?
Cho dù có thật, thì Nghiêm Tự anh ta cũng đâu có phải người dễ bắt nạt!
Ninh Nguyệt đành tìm chỗ ngồi rồi ngồi đó đợi Nghiêm Tự.
Chỗ cửa sổ cuối cùng cũng đến lượt Nghiêm Tự mua cơm, anh lấy suất cơm lớn, còn thêm một cái màn thầu ngô, một phần thức ăn đầy ắp, khi trả tiền thì người anh tránh qua bên để nhường cho người phía sau mua, nhưng khi vừa đưa tiền ra, thì cánh tay bị ai đó chạm vào một cái, tiền rơi xuống đất, anh nhặt lên đưa cho chị mua cơm, rồi cầm hộp cơm đến ngồi cùng Ninh Nguyệt.
"Sao cô không ăn trước? Không cần chờ tôi."
Ninh Nguyệt cười: "Không có cố ý đợi."
Cô vô tình nhìn vào hộp cơm của Nghiêm Tự, sắc mặt đột ngột thay đổi, cô chộp lấy tay Nghiêm Tự ngăn lại không cho anh đưa đồ ăn vào miệng: "Nghiêm khoa, ai đụng vào hộp cơm của anh?"
Nghiêm Tự không hiểu: "Có ai đụng vào đâu?"
Ninh Nguyệt nói: "Không thể nào! Đây không phải hộp cơm của anh, chắc chắn vừa rồi có người đánh tráo hộp cơm của anh rồi!"
Nghiêm Tự chau mày, nhìn kỹ hộp cơm, ban nãy anh không để ý, giờ quan s·á·t kỹ mới thấy có gì đó lạ, hộp cơm này hình như mới hơn cái của mình thì phải.
"Hình như có mới hơn một chút."
Ninh Nguyệt chỉ vào hộp cơm của Nghiêm Tự nói: "Tôi ăn cơm với anh mấy ngày nay rồi, tôi quen hộp cơm của anh lắm rồi, hộp cơm của anh bên bông mẫu đơn có một miếng sứt, nhìn cái anh đang cầm xem nó lành lặn không chút sứt mẻ."
Nghiêm Tự nhìn lại, quả đúng là thế, anh vẫn luôn dùng tách trà lớn mà cấp phát xuống làm hộp cơm, giống như tách trà mà nhà ai cưới nhau cũng sẽ mua cho người mới một đôi vậy đó, một bên in một đóa hoa mẫu đơn lớn, nền trắng hoa hồng, cũng không có gì là lạ.
Nhưng cái tách lớn này dùng mấy năm rồi, chắc chắn phải có mài mòn chứ, mà cái đang cầm trên tay, nhìn kỹ thì lại có vẻ mới, lại chẳng sứt mẻ gì cả.
"Cái người đổi hộp cơm của anh, cầm cái hộp cơm phải giống y chang của anh mới được, mà còn cả ngày hôm nay hắn ta lấy đồ ăn cũng y như của anh."
Nghiêm Tự nghĩ ngay đến lúc anh trả tiền bị người đụng phải làm tiền rơi xuống đất.
Thế là, toàn bộ người trong nhà ăn đều bị bắt lại.
Tên đặc vụ kia cứ nghĩ hôm nay Nghiêm Tự chắc chắn phải c·h·ế·t rồi, nào ngờ hắn vừa nhanh chóng dọn dẹp cơm trong hộp cơm thì bị người ta phát hiện ra hộp cơm, thế là hắn bị lôi ra ngoài, kẻ đi cùng phối hợp với hắn cũng bị lôi đi.
Ninh Nguyệt thấy người kia thì vô cùng bất ngờ: "Lý Tế Văn! Lại là Lý Tế Văn, hắn cũng là người của Liễu Quốc Chí!"
Chẳng qua, rõ ràng Lý Tế Văn cũng không biết thân ph·ậ·n thật của Ninh Nguyệt, hắn chỉ làm việc theo mệnh lệnh cấp trên.
Cảm tạ tiểu n·ô·ng dân khen thưởng 100 duyệt tệ! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận