Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 418: Tu chân cuộn vương 46 (length: 8055)

Mộc Thanh Nhiên phía sau nữ nhân khẽ giật áo Mộc Thanh Nhiên, Mộc Thanh Nhiên rụt tay áo về, hướng phía Ninh Nguyệt ôn hòa cười một tiếng, “Không ngờ hai vị sư muội đều nể mặt ta như vậy, nguyện ý chia cho ta một nửa số Hỏa Linh Quả quý giá này, thật ra thì, ta đang định luyện chế một chút đan dược giải độc thuộc tính Hỏa, chỉ cần có mấy quả Hỏa Linh Quả là đủ rồi, còn lại hai vị sư muội tùy ý.”
Tống Uyển Yên lập tức thay đổi sắc mặt, còn muốn mở miệng, đã bị Trần Cẩn kéo lại, “Văn sư huynh, cứ theo vị sư muội này nói, ba tông chúng ta mỗi người một phần là tốt rồi!”
Ninh Nguyệt nhíu mày: “Hả, chỗ nào tốt? Ta thấy chẳng tốt đẹp gì! Cây này và quả trên cây ta đã nhắm trúng, các ngươi có thể đi!”
Nàng vừa nói, người đã đến gần cây Hỏa Linh Quả, ánh mắt còn khiêu khích nhìn Tống Uyển Yên.
Tống Uyển Yên:… tiện nhân! Cũng dám ở trước mặt nàng cướp đồ, rõ ràng cây này là nàng phát hiện!
Nàng ấm ức nhìn về phía Mộc Thanh Nhiên, trong mắt mơ hồ có nước mắt lấp lánh, “Mộc sư huynh, ngươi nói một câu công bằng đi, ta không biết vị sư muội này là người của tông môn nào, nhưng nghĩ cũng là một trong tám đại tông môn, mọi người vốn là đồng tâm hiệp lực, không cần thiết làm việc bá đạo như vậy chứ?”
Mộc Thanh Nhiên:… Hắn về rồi phải xem xem có thuốc chữa bệnh não không, vị sư muội này của Bích Vân Tông bệnh không nhẹ, nếu không, sao nàng lại có sư huynh không nhờ, cứ đòi nhờ hắn!
Ninh Nguyệt căn bản không cho Mộc Thanh Nhiên cơ hội mở miệng, “Ai mà đồng tâm hiệp lực với ngươi? Lúc nãy ngươi chia theo đầu người tại sao không nói ngươi bá đạo?
Thiên tài địa bảo, có năng lực thì hưởng, ngươi cho rằng đây là chơi đồ hàng à?
Ngươi bảo chia cho ai thì chia cho người đó, ngươi nói chia thế nào thì chia thế ấy? Có bản lĩnh thì ngươi đến cướp, không có bản sự thì ngươi đừng có nhăn nhó!”
Đám người:…
Đừng nói là vốn không quen biết những người của hai tông kia, ngay cả Văn Thanh Viễn và những người khác cũng giật mình, sư muội nhỏ thật khí phách, nhưng bọn họ thích lắm phải làm sao đây?
Mộc Thanh Nhiên xấu hổ quay đi chỗ khác, hắn không phải xấu hổ vì điều gì, mà là mỗi lần vị sư muội này nói chuyện với hắn, hai mươi mấy sư huynh của nàng đều nhìn hắn với ánh mắt như thể hắn trộm vợ của họ, chẳng lẽ đám người này đều có bệnh?!
Tống Uyển Yên cắn răng, nhìn về phía Trần Cẩn, “Đại sư huynh, huynh đi đoạt Hỏa Linh Quả về đây.”
Trần Cẩn: Ta đi cướp quả trứng! Ta mới chỉ là Kim Đan, còn Văn Thanh Viễn là Nguyên Anh, một mình hắn đã có thể hạ được một đám! Thật sự cho là đánh nhau như trẻ con à, người đông thì sẽ thắng?
Mấy người của Đan Tông có chút không nhịn được, muốn lên tiếng thì bị Ninh Nguyệt liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: “Vẫn là câu nói đó, muốn cướp lúc nào cũng có thể, đừng lề mề, đánh là xong!”
Mộc Thanh Nhiên ra hiệu cho người của mình an tâm đừng vội, sau đó chắp tay với Ninh Nguyệt, “Vậy chúng ta sẽ bằng vào bản lĩnh, ai lấy được thì là của người đó!”
Ninh Nguyệt không nói gì thêm, toàn bộ tâm trí đều đặt trên Hỏa Linh Quả, ước chừng lại qua một khắc, một mùi thơm nồng nặc bay ra, Ninh Nguyệt cấp tốc bay người lên cây, tay nhanh chóng hái xuống ba quả Hỏa Linh Quả, Mộc Thanh Nhiên cũng không chậm, bay người lên ngọn cây, hái được ba quả trên cao nhất rồi phi thân xuống cây không cướp nữa.
Ngược lại là Trần Cẩn vừa mới lên cây, Phi Hồng kiếm trong tay Ninh Nguyệt đã đâm tới, tay kia vẫn không quên giật xuống một quả, kiếm của nàng thật sự quá nhanh, Trần Cẩn suýt không kịp phản ứng, vất vả lắm mới tránh được một kiếm này thì đã bị Ninh Nguyệt vặn người tấn công tiếp, Ninh Nguyệt không hề nương tay, Vô Ảnh quyết thi triển hết mười phần công lực, chỉ trong nháy mắt đã vung ra mười mấy kiếm, dù cho Trần Cẩn cao hơn Ninh Nguyệt một đại cảnh giới cũng bị nàng ép đến mức lui ra ngoài xa cả chục trượng, Ninh Nguyệt xoay người liền lại hái được ba quả.
Trần Cẩn thấy Ninh Nguyệt lại muốn hái một quả Hỏa Linh Quả khác, nghĩ đến vẻ mặt đau khổ của tiểu sư muội, cắn răng một cái, rút kiếm lao về phía Ninh Nguyệt, một chiêu tay xé trời, kiếm khí bay thẳng vào mặt Ninh Nguyệt, Ninh Nguyệt dưới chân điểm nhẹ, lướt ngang ra ngoài phạm vi tấn công của kiếm khí, Phi Hồng kiếm vung ngang, kiếm ý hòa lẫn thế hủy thiên diệt địa âm thầm lan tỏa khắp nơi, Trần Cẩn lập tức biến sắc, lại phải nhanh chóng lùi lại, Ninh Nguyệt lại hái thêm được một quả.
Tống Uyển Yên sốt ruột đến mức mắt đỏ hoe, Đại sư huynh thật vô dụng, uổng công nàng kỳ vọng cao ở huynh ấy, kết quả đến cả một tiểu nha đầu mười hai mười ba tuổi cũng đánh không lại!
Nàng muốn tìm người giúp đỡ, nhưng tìm nửa ngày cũng không biết nhờ ai, trong đám người này, Đại sư huynh là người có thực lực mạnh nhất, mà Đại sư huynh còn không phải đối thủ, thì nàng còn có thể cầu ai?
Trần Cẩn không ngờ một tiểu cô nương bình thường mười hai mười ba tuổi mà lại lĩnh ngộ được kiếm ý, biết rằng bản thân mình không có lợi thế trong kiếm pháp, dứt khoát thu kiếm, làm một chiêu cây mộc quấn quanh.
Xung quanh Ninh Nguyệt lập tức xuất hiện vô số dây leo lao về phía nàng, Ninh Nguyệt điều động dị hỏa trong cơ thể, kim sắc liên hỏa đột nhiên xuất hiện, không khí xung quanh đều bạo động theo, những dây leo kia sợ hãi đến mức muốn rụt lại, Kim Liên Viêm Hỏa căn bản không cho chúng cơ hội trốn, cấp tốc tiến lên đốt cháy dây leo không một tiếng động, Trần Cẩn chỉ cảm thấy đan điền đau nhói, cả người ngã về sau, Ninh Nguyệt cũng tương tự làm một chiêu mộc chi quấn quanh, nhưng chiêu này nàng học lỏm được, nên làm có chút vụng về, Trần Cẩn điều khiển dây leo, còn nàng thì lại tạo ra— đầy cả gai nhọn!
Dạ Văn Hiên thấy sư huynh bị trói liền muốn tiến lên giúp, lại bị Phó Bạch Y ngăn lại, hắn không nói gì, nhưng lại hữu hiệu hơn tất cả!
Lúc này, mấy tu sĩ của Thiên Diễn Tông có chút không vui bĩu môi, thật là không có quy củ.
Vị tiểu sư muội của Vạn Kiếm Tông kia tuy rằng nói năng không khách khí, nhưng làm việc lại không có gì sai sót, ba tông đều cử một người ra cướp linh quả bằng bản lĩnh, sư huynh của tông môn họ có tu vi cao nhất, nên huynh ấy chỉ hái được ba quả trên cao nhất, tiểu sư muội của Vạn Kiếm Tông kia là người có tu vi thấp nhất trong ba người, mà lại có thể cản được Trần Cẩn của Bích Vân Tông, người ta cướp trái cây bằng bản lĩnh, thế thì còn ai nói được gì.
Nhưng những người của Bích Vân Tông lại không có đạo lý cho lắm, một người đánh không lại, còn muốn nhảy ra giúp, thật là mất mặt.
Trên cây, Ninh Nguyệt đã hái hết sạch những trái còn lại, tổng cộng có mười lăm quả Hỏa Linh Quả.
Đợi khi nàng xuống cây, mới thả những dây leo trói chặt Trần Cẩn ra.
Dù cho Trần Cẩn da dày thịt béo, cũng bị nhiều gai nhọn như lông tơ đó làm chảy máu, quần áo cũng lấm tấm vết máu.
Ninh Nguyệt cảm thấy, hình như nàng thi triển pháp thuật Mộc hệ còn mạnh hơn so với những người khác, Trần Cẩn yếu như thế nào, thì cũng vẫn là một Kim Đan, vậy mà mấy gai nhọn này lại có thể làm Trần Cẩn chảy máu!
Mộc Thanh Nhiên nhìn Ninh Nguyệt với ánh mắt đầy thưởng thức, mới mười hai mười ba tuổi, tu vi thoạt nhìn là Luyện Khí kỳ, nhưng hắn nghi ngờ đối phương che giấu tu vi, nếu không, sao nàng có thể đánh ngang cơ với Trần Cẩn người hơn nàng đến hai đại cảnh giới như vậy được.
Theo phán đoán của hắn thì ít nhất nàng cũng là Trúc Cơ kỳ, và hắn không nhìn sai, vừa rồi đối phương thi triển pháp thuật Hỏa Hệ và Mộc hệ, tức là nàng ít nhất cũng là song linh căn, mà song linh căn có thể tiến vào Trúc Cơ kỳ khi còn trẻ thì tuyệt đối có thể được xưng là thiên tài!
Bạn cần đăng nhập để bình luận