Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 779: Ta là hoàn khố 41 (length: 7994)

Ninh Nguyệt lúc ra cửa, bất ngờ thấy Lý Hải Na vẫn chưa đi.
"Sao ngươi còn chưa đi?"
Lý Hải Na: "Ôi, trợ lý tan làm từ lâu rồi, mà ta lại không có xe, Nhị thiếu có thể tiện đường đưa ta một đoạn không?"
Ninh Nguyệt cười nói: "Có gì không thể chứ? Văn Văn, các ngươi cùng Đới Đình đưa cô Lý một đoạn, đêm hôm khuya khoắt con gái một mình đi đường không an toàn, phải đưa người về tận nhà đấy."
Hai người đồng thanh đáp lời, "Cô Lý, đi thôi, chúng tôi đưa cô về."
Lý Hải Na: …
Lúc trong phòng riêng, nàng còn có thể ngồi cạnh Nhị thiếu, ra khỏi phòng rồi, xung quanh Nhị thiếu là một đám người vây quanh, nàng thậm chí không thể tiếp cận Nhị thiếu trong vòng ba mét.
Thôi vậy, vẫn là bỏ đi, nàng với Nhị thiếu không có duyên phận.
Hai người Lý Văn Văn đi đưa người, sau khi ba người đi khuất, La Hạo Thiên hiếm khi trêu chọc một câu, "Cô Lý kia chắc hẳn đang tiếc hùi hụi, Nhị thiếu cũng thật là tàn nhẫn dứt khoát, lại thật sự tiễn người đi."
Ninh Nguyệt: … "Nếu ngươi tiếc nuối như vậy, ta kêu Văn Văn mang cô ấy về, tối nay cho cô ta ở cùng ngươi, chi phí ta lo, cùng lắm thì ta đầu tư cho cô ta một bộ phim, ông chủ ta không thiếu tiền."
La Hạo Thiên lập tức đổi mặt trong một giây.
Ninh Nguyệt thấy buồn cười, "A, tức giận à? Ngươi cũng đã gần ba mươi rồi, dù không vội kết hôn cũng nên tìm người yêu đi, ta là ông chủ quan tâm ngươi sao ngươi lại không hài lòng?"
La Hạo Thiên: Xin cáo từ!
"Cáo từ cái gì? Có việc giao cho ngươi làm đây, đừng hòng lười biếng."
"Ngươi nói đi."
"Tối qua chẳng phải thắng hơn hai tỷ sao, phải tiêu hết số tiền này, ta á, ta người này là thích quân nhân sùng bái quân nhân, ta muốn đem tiền này tiêu cho quân nhân, ngươi giúp ta nghĩ xem tiêu kiểu gì?"
La Hạo Thiên mặt lạnh nói: "Nhị thiếu có nhiều tiền như vậy, chi bằng quyên cho quốc gia ta chiếc tàu sân bay đi!"
Ninh Nguyệt lập tức mắt sáng lên: "Được đó! Quá được đi! Liền quyên tàu sân bay!"
Nàng quả thực nghĩ sao làm vậy, nói xong liền lên mạng tra tin tức về tàu sân bay, sau khi xem tin tức xong suýt chút nữa thì khóc, toàn bộ tài sản của nàng quả thật có thể quyên một chiếc tàu sân bay tối tân, có điều tiền mặt thật sự không nhiều như vậy.
Xem ra chuyện quyên tàu sân bay vẫn phải chờ đã, nàng phải tiếp tục mạnh tay vung tiền, không thể để lời nói ra rồi không làm được.
Cuối tháng bảy nghênh đón tiệc đầy tháng của cặp long phượng, Ninh Nguyệt mang theo lễ vật đã chuẩn bị đến khách sạn.
Tiệc đầy tháng cũng không tổ chức lớn, trong nhà có người làm quan, làm việc gì cũng không thể quá phô trương.
Ninh Nguyệt đến thì những khách mời đã đến gần hết rồi.
Đợi nàng vào phòng nghỉ thì những khách mời bắt đầu xì xào bàn tán: "Không phải nói người này bị đuổi ra khỏi nhà sao? Sao hôm nay lại tới, còn mang theo nhiều vệ sĩ như vậy, có phải tới đập phá quán không?"
"Đừng có nói lung tung! Bình thường hắn vẫn phô trương như vậy."
Thực tế thì nguyên chủ không có kiểu phô trương này, đây là từ sau khi Ninh Nguyệt đến mới có.
Bất quá, người ta hay quên, Ninh Nguyệt sau khi đến biểu hiện quá kiêu ngạo, bên ngoài chỉ nhớ hình ảnh hiện tại của nàng.
"Đương nhiên là phải đến hôm nay rồi, cuộc sống sướng miệng như vậy, Tề lão gia tử dù không vui cũng không thể đuổi hắn ra ngoài, hắn không phải vẫn là về nhà sao?"
"Đừng nói, Tề nhị thiếu chiêu này, cao thật!"
Ninh Nguyệt không hề biết khách bên ngoài đang bàn tán về mình, vào phòng nghỉ, nàng chào hỏi người nhà và những người thân thích bên nhà chị dâu.
Ông cụ nghiêm túc đã quen mặt lạnh, thấy nhị nhi tử xuất hiện khó có khi lộ nụ cười.
Lão gia tử chờ nàng chào hỏi xong mới hỏi, "Sao không về sớm chút? Thằng nhãi con suốt ngày la cà bên ngoài không ở nhà."
"Con đến sớm cũng có giúp được gì đâu, Đại tẩu, Đại ca đây là lễ vật con chuẩn bị cho hai đứa nhỏ, hai người nhận cho chúng nó."
Hai chiếc rương nhỏ được nhét vào tay hai vợ chồng.
Tề Minh Dương chỉ thấy tay nặng trĩu, "Ồ, nặng thật, bên trong toàn là cái gì vậy?"
Ninh Nguyệt: "Cũng không có gì, cháu gái nhỏ thì có chút trang sức châu báu, giữ cho sau này nó lớn rồi đeo, còn cháu trai thì đơn giản hơn, chuẩn bị cho nó mấy dãy cửa hàng bán lẻ, trước khi nó trưởng thành thì làm phiền chị dâu trông coi giúp thằng bé."
Người nhà mẹ đẻ của chị dâu lập tức ồ lên một tiếng, tiệc đầy tháng của một đứa bé, làm chú út lại trực tiếp tặng mấy dãy cửa hàng bán lẻ, đúng là ra tay quá hào phóng.
Trước kia nghe nói nhà mình cô gia chiều chuộng em trai này, bây giờ thấy tiểu thúc của khuê nữ quả thực là tốt.
Tiệc đầy tháng diễn ra vô cùng náo nhiệt, khi bắt đầu tiệc, anh cả và chị dâu ôm hai đứa bé ra ngoài dạo một vòng, nhận được vô số lời khen ngợi, sau khi đứa bé được đưa về phòng nghỉ, nàng liền nhận nhiệm vụ trông nom.
"Anh à, bọn trẻ đều ngủ rồi, lại có Nguyệt tẩu ở đây, em xem bọn nó có làm sao đâu mà anh còn lo lắng."
Không có gì đáng lo, cũng không phải thật sự muốn để em trai hầu hạ, chỉ cần ngó qua chút là được rồi.
Người trong nhà đều yên tâm đi ra, Ninh Nguyệt ở bên cạnh ngắm hai đứa bé, chỉ mới một tháng mà bọn trẻ đã lớn phổng phao, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, mặt mũi cực kỳ giống anh cả, đúng, cô bé thì giống anh cả, nhưng thật sự rất đẹp, dù sao anh cả cũng đâu phải người mặt lạnh như tảng băng kia, anh rất hòa nhã và hay cười.
(Nhân viên Tề thị:… Đó là đối với người em trai ruột của ngài thôi được không? Chúng tôi chỉ có thể ngày ngày ngắm tổng giám đốc mặt lạnh thôi!) Nguyệt tẩu thấy Nhị thiếu gia ở đó thì cũng không ở lại để ý, Ninh Nguyệt thừa cơ hội cho mấy đứa bé uống thuốc biến đổi gien trong không gian.
Con nhà mình, đồ tốt không chê nhiều, đợi bọn nó lớn thêm chút, hỏi qua ý kiến của bọn nó rồi, nàng định cho mấy đứa bé ăn cả Tẩy Tủy đan, dù không tu luyện thì đối với cơ thể cũng là vô cùng tốt.
Sau tiệc đầy tháng, Ninh Nguyệt ở nhà chơi mấy ngày, sau đó Tống Nguyên Cảnh lại tới.
"Lão Nhị, Phạm Dung Khanh bị anh cả chúng ta đưa vào rồi."
Ninh Nguyệt ngạc nhiên hỏi: "Nhanh vậy sao?"
"Thằng nhãi đó biết không đùa được với em gái ta, công ty của hắn cũng không chịu nổi nữa, nên muốn đi kiếm chác trước, kết quả bị anh ta thu thập được chứng cứ, tham ô công quỹ mười triệu, không chết thì cũng phế."
Ninh Nguyệt: … Còn tưởng Phạm Dung Khanh sẽ bị người nhà họ Tống tống cổ ra đường, sau đó mới đến lúc cô ra tay.
Kết quả là —— Người nhà họ Tống quá tàn nhẫn!
Nhiệm vụ của nàng ở thế giới này cơ bản coi như hoàn thành.
Vinh Vũ Đồng bọc chăn nằm lì, nghe nói mấy ngày trước cô ta đã bán hết trang sức và bất động sản của mình, chỉ để cầm cự công ty nhưng đáng tiếc, một người không có năng lực, một công ty gần chết, cả hai tụ lại với nhau chỉ là chết chậm một chút.
Còn về Vinh Thị, dù có nhà họ Vương đầu tư, tình hình công ty cũng chỉ hơi được cải thiện một chút, cũng không thể trở về đỉnh cao như trước kia, khối lượng công việc của công ty đã giảm ít nhất là một nửa.
Người hạ thuốc nguyên chủ thì Ninh Nguyệt vẫn chưa thể xác định là ai, cho nên, nàng muốn đến trại giam nhìn xem Phạm Dung Khanh.
Phản ứng đầu tiên của Tống Nguyên Cảnh là: "Ngươi điên à? Hắn có gì đáng xem?"
Ninh Nguyệt ngược lại không giấu giếm.
"Năm ngoái tiệc sinh nhật của Vinh Vũ Đồng, có người bỏ thuốc mê vào ly rượu của ta, sau đó ta còn bị người đẩy xuống hồ bơi, ta suýt chút nữa thì chết đuối, lúc nhớ lại chuyện này đi điều tra thì video đã bị xóa hết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận