Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 798: Tận thế không có việc gì 10 (length: 8018)

Thật lòng mà nói, hắn cũng muốn đấy, nhưng mà đám bọn họ mang theo súng ống không có nhiều đạn như vậy, chỉ có thể dùng vũ khí lạnh, hắn sức lực lớn nên chọn dùng chùy, cái thứ này nặng, một phát là có thể đập nát sọ zombie, lúc đầu hắn không cảm thấy có gì không ổn, nhưng khi so với Ninh Nguyệt, chênh lệch lập tức hiện ra.
Không được, hắn phải đổi vũ khí!
Vốn dĩ hắn còn ghét Dụ Lương Giới và những người khác toàn cầm dao, nhẹ nhàng, chẳng làm được gì, giờ xem ra, hắn vẫn nên theo mọi người.
Nhanh chóng giải quyết xong mấy con zombie quanh mình, Đỗ Nghị lại tiến đến gần Ninh Nguyệt: "Muội tử..."
"Ta tên Phí Ninh Nguyệt!"
Muội tử muội tiếc gì, tỷ lớn hơn ngươi nhiều!
"Phí tiểu thư, có thể cho ta mượn một món vũ khí được không, cái này của ta, bây giờ không có gì khác bên người, đồ chơi này cũng không tiện tay."
"Ngươi muốn vũ khí gì?"
"Chỉ cần khi giết zombie có thể nhã nhặn một chút là được."
Ninh Nguyệt thấy hắn vì không làm nàng buồn nôn, liền trực tiếp từ không gian lấy ra một thanh Đường đao, đây là một lần nào đó nàng phiêu bạt giang hồ cướp được từ tay một đại hiệp, chém zombie bảo đảm một đao một con.
"Cho ngươi." Nói rồi ném qua.
Đỗ Nghị nhanh tay đón lấy thanh đao Ninh Nguyệt ném tới, một tay ném luôn cây chùy sắt lớn ra.
"Ha ha ha, đao tốt, Phí tiểu thư, cảm ơn!"
Gã này vừa cười vừa lao về phía lũ zombie.
Đi được hai bước, Đỗ Nghị đột nhiên cảm thấy sai sai, thanh đao này, nàng lấy đâu ra vậy?
Quay đầu nhìn lại, thấy người ta đã trở lại tiếp tục cố gắng rồi, hắn đành nén nghi hoặc trong lòng lại hỏi sau.
Ninh Nguyệt cho ba chiếc xe đều đổ thêm dầu, sau đó ở giữa trạm xăng vơ vét một lượt, nhưng mà nơi này rõ ràng đã có người dọn dẹp qua trước đó, không còn gì cả, nàng dứt khoát cũng không thèm tìm nữa, đứng ở bên xe nhìn Đỗ Nghị mấy người giết zombie.
"Đừng quên đào đầu zombie ra xem, bên trong có tinh hạch, nhớ thu lại."
Nàng không thu, cứ thấy có chút bẩn, không muốn chạm vào.
Đỗ Nghị: Chả trách thấy nàng giết hết zombie còn tìm tòi lại, hóa ra là đang tìm tinh hạch.
Dụ Lương Giới đã cầm dao đào rồi.
Mất tầm một canh giờ, trạm xăng đã được dọn dẹp sạch sẽ, Dụ Lương Giới cầm ba mươi bảy viên tinh hạch các loại đưa đến trước mặt Ninh Nguyệt: "Phí tiểu thư, đội phó của bọn em bảo cái này phải chia đều, chị chọn trước đi."
Đỗ Nghị phụ họa, "Đúng vậy, chị chọn đi, chị cầm một nửa, bọn em cầm một nửa, chị thấy sao?"
Ninh Nguyệt liếc mắt nhìn, bên Đỗ Nghị tổng cộng sáu người, bên nàng, mặc dù ba người nàng cũng ra tay, nhưng nói thật, so với lực chiến đấu của Đỗ Nghị, bọn họ không thể so được, để cho nàng cầm một nửa chắc chắn là vì mấy thứ thuốc kia lúc trước với lại thanh Đường đao cho Đỗ Nghị.
"Ta không cần đâu, mọi người cứ giữ lấy đi, thứ này có thể sau này thành tiền tệ mạnh, các ngươi thu nhiều một chút kiểu gì cũng dùng được."
Đỗ Nghị nghe xong trong lòng có chút khó chịu, sao nghe như bọn họ thiếu tinh hạch, còn Phí tiểu thư thì không vậy?
Cuối cùng, hắn nhất quyết nhét một nửa tinh hạch cho Ninh Nguyệt, mình cầm một nửa còn lại, hai đội lại lên đường.
Trời dần dần tối, xe của Đỗ Nghị rẽ ở lối ra cao tốc vào khu thương mại, sau đó thẳng hướng nhà Dụ Lương Giới.
Chỉ là dọc theo con đường này cũng không quá yên bình, bây giờ những cư dân may mắn còn sống sót, phá phách cướp bóc đã là chuyện thường ngày, những cửa hàng ven đường gần như không cái nào còn lành, đều bị người ta bạo lực phá hoại, không chỉ thế, họ không chỉ cướp cửa hàng mà còn chặn đường xe cộ đi ngang qua, không chỉ đập xe mà còn có người có súng trong tay, tóm lại, giờ người còn đáng sợ hơn cả zombie.
Trong xe thứ hai phía trước, Dụ Lương Giới lộ rõ vẻ nôn nóng, đương nhiên đổi ai ai cũng phải sốt ruột, chung cư dân cư có kiên cố mấy cũng không chịu nổi sự giày vò của đám quá khích đó, nhỡ đâu nhà mình bị xông vào, thì thật là... không tưởng tượng nổi.
Xe chạy gập ghềnh một đường về đến khu chung cư nhà Dụ.
Trong khu dân cư lại không có bao nhiêu zombie lảng vảng, có điều càng vậy càng khiến người ta lo lắng, nói rõ, nói rõ trong khu này đã có tổ chức quy mô rồi.
Nhà Dụ Lương Giới ở tòa nhà số 13 tầng 21, khi hắn đứng trước cửa nhà gõ cửa chống trộm, mãi mà trong phòng vẫn không có phản ứng.
Dụ Lương Giới cảm thấy mỗi giây chờ đợi đều là sự dày vò, ngay khi hắn không đợi được nữa, rút súng định phá khóa thì bên trong cuối cùng cũng có động tĩnh, "Mẹ, mở cửa, là con đây, Lương Giới."
"Ai, Lương Giới? Ai da, là anh trai con về, con trai chờ chút, mẹ mở cửa ngay cho con."
Rất nhanh, bên trong truyền đến tiếng dịch chuyển bàn ghế, chắc là sợ người xông vào, đã di chuyển bàn ghế chặn cửa, rất vất vả chuyển mấy đồ nặng ra, cửa phòng mới mở được.
Người mở cửa là một chàng trai trẻ tuổi, tầm hai mươi tuổi, tuổi sinh viên, có vài nét giống Dụ Lương Giới.
"Anh, cuối cùng anh cũng về."
Cậu em ôm chầm lấy Dụ Lương Giới, trong nhà, mẹ Dụ vội vàng kêu lên: "Đừng nói chuyện ở cửa, nhanh vào đi."
Dụ Lương Giới: "Chiến hữu của con cùng con trở về, bọn họ còn ở dưới lầu, mẹ, mọi người thu dọn đồ đạc một chút đi, chút nữa chúng ta sẽ đi, khu thương mại này không ở được nữa."
Dưới lầu.
Ninh Nguyệt mở cửa xe bước xuống đi lại cho giãn gân cốt, Đỗ Nghị thì đang xem tình hình hai người anh em.
"Đội phó, hình như tình hình đại đội trưởng có vẻ tốt lên, có điều Lâu Vây lại hơi lạ."
Ninh Nguyệt nghe động tĩnh đi qua xem thử.
Mặt Tào Cửu Vi đã bắt đầu chuyển xanh, trái lại vị đại đội trưởng có tướng mạo tuấn lãng kia, rõ ràng thời gian phát bệnh lâu hơn Tào Cửu Vi, người mặc dù vẫn chưa hoàn toàn hết sốt, nhưng sắc mặt ngoài hơi đỏ lên ra thì không có bất kỳ dấu hiệu zombie hóa nào.
Ninh Nguyệt trở lại xe của mình, một lát sau từ trong không gian lấy ra hai chai nước khoáng, đưa cho Tống Nghị, "Cho bọn họ uống chút nước đi, vừa phát sốt xong chắc thiếu nước."
Pha loãng bằng nước linh tuyền, lẽ ra có thể làm dịu quá trình tiếp tục zombie hóa của hắn.
Mấy người này đều là quân nhân, hơn nữa còn là bộ đội đặc chủng, nhìn thân phận của họ mà xem, Ninh Nguyệt không tiếc khi dùng nước linh tuyền.
Còn vị đại đội trưởng kia, chắc chắn là muốn thức tỉnh dị năng.
Dụ Lương Giới dùng gần nửa giờ thu dọn đồ đạc, thực tế là lấy chủ yếu là đồ ăn uống, quần áo mang một chút, trông thì ít nhưng cũng phải đi lại lên xuống ba lượt.
Nhà Dụ có một chiếc xe ba gác, mẹ hắn bán hoa quả, mỗi ngày dùng nó chở hàng, đựng đồ vật không gì thích hợp bằng.
Vì còn muốn đến nhà những chiến hữu khác, cả bọn còn chưa kịp ăn cơm tối đã tiếp tục lên đường, cũng may, nhà một đồng đội khác tên Chu Đông Bình chỉ cách nhà Dụ mấy chục dặm, ở nông thôn khu thương mại, vừa hay buổi tối có thể tá túc nhà anh ta.
Xe lại xuất phát, Ninh Nguyệt cười hỏi hai ông cháu trong xe, "Cha, nếu người không muốn đi chung với bọn họ, chúng ta có thể đi riêng!"
Hai ông cháu lập tức đồng thanh: "Tuyệt đối không được!"
Nói xong hai người còn liếc mắt nhìn nhau, sau đó Phí Khải Trung khuyên nhủ: "Cứ đi theo bọn nó cho chắc, chúng ta một nhà già trẻ phụ ba đời, nhìn là biết nhà giàu, hơn nữa dọc đường này con cũng thấy đấy, xe con là nhất trương dương, nếu phía trước không có hai chiếc xe quân sự, con cho rằng mấy đứa cướp đường sẽ bỏ qua cho chúng ta?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận