Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 869: Ngục khó thành tường 5 (length: 7976)

Ninh Nguyệt vô thức liếm môi một cái, ánh mắt bắt đầu trở nên trống rỗng: "Chúng ta cùng một chỗ, năm năm!
Đạt được chính là hắn tính toán ta vào tù, không chỉ có thế hắn còn muốn mạng của ta!
Ta có thể chết, nhưng không thể bị tính kế chết, trước khi chết cũng nhất định phải đem kẻ tính toán ta chơi chết!"
Vân Lệ đồng tình vỗ vỗ vai Ninh Nguyệt, "Vậy thì hãy thể hiện cho tốt đi, nếu không, muốn ra ngoài rất khó."
Ninh Nguyệt ngẩng đầu, nhìn một chút nhà tù đầy lưới sắt này, con mắt chậm rãi lại trở nên có tiêu cự.
"Dù khó, cũng phải ra ngoài, ta ở trong tù chịu khổ, kẻ hại ta lại ở bên ngoài tiêu dao khoái hoạt, khinh người quá đáng!"
"Giết được hắn rồi thì sao? Cuộc đời của ngươi cũng chấm hết!"
"Hiện tại chẳng lẽ ta chưa hết đời sao?
Một người đàn bà từng ngồi tù, trên người vĩnh viễn mang vết nhơ, coi như ra ngoài cũng bất quá là kéo dài hơi tàn thôi."
Vân Lệ cười, nàng vỗ vỗ tay Ninh Nguyệt, "Đừng nói linh tinh, chỉ bằng thân thủ này của ngươi, muốn tìm một công việc tốt vẫn là rất dễ dàng!"
Ninh Nguyệt: . . . Nhưng ta giết người rồi thì làm sao tìm được việc tốt?
Cho nên, cảm giác của nàng quả nhiên không sai, phải không!
Thời gian canh giữ là nửa giờ, hiện tại Ninh Nguyệt chỉ quen biết một mình Vân Lệ, hai người nói chuyện hồi lâu mới tách ra.
Buổi sáng đi giẫm máy may, trước đó nguyên chủ đã học qua cách làm việc, đối với Ninh Nguyệt, người từng sống ở thập niên bảy mươi, dùng máy may cũng tương đối thành thạo, vì vậy làm việc rất nhẹ nhàng.
Khu 402, Lý Quỳnh và Trương Dao không dám tiếp tục chiếm tiện nghi của Ninh Nguyệt, bốn người còn lại đều lảng tránh Ninh Nguyệt, Ninh Nguyệt mừng rỡ vì được yên tĩnh, vẫn như cũ độc lai độc vãng.
Ngày thứ tư sau khi xuyên không, đi khiêng đá.
Ninh Nguyệt thật không ngờ phạm nhân còn phải làm việc này, nhưng nàng cũng không sợ hãi, hòn đá hơn một trăm cân dễ dàng được nhấc lên rồi đi, nhìn hoàn toàn không tốn sức, cảnh này bị rất nhiều người nhìn thấy.
Trong số phụ nữ, người có sức lực lớn như vậy thật sự không nhiều.
Sau khi làm việc được một tiếng, mấy người phụ nữ thấy sự chú ý của giám ngục không ở phía các nàng, trong đó hai nữ phạm nhân, một người cầm một hòn đá to bằng bàn tay đến gần Ninh Nguyệt, bên cạnh còn có bốn năm người phụ nữ khác cũng vây quanh Ninh Nguyệt.
Ninh Nguyệt vẫn làm việc của mình, động tác trên tay không hề chậm đi nửa phần.
Hai người phụ nữ thừa dịp Ninh Nguyệt xoay người liền giơ tay cầm đá đập xuống lưng Ninh Nguyệt, Ninh Nguyệt tựa như có mắt sau lưng, đột nhiên quay người nắm chặt tay trái của người phụ nữ đánh tới, đập vào tay người phụ nữ kia, "Phanh" "A"!
Tay của hai người lập tức máu thịt be bét, Ninh Nguyệt xoay vai một cái, một chiêu khuỷu tay đánh tới, người phụ nữ bị nàng nắm tay liền thống khổ khom người xuống, người kia cũng lãnh thêm một cú đá của nàng, hai người đều bị đánh không còn sức đánh trả, bốn người phụ nữ kia thấy tình hình không ổn liền cùng nhau vây đánh Ninh Nguyệt, dù Ninh Nguyệt không có linh lực, nhưng chỉ bằng kinh nghiệm chiến đấu phong phú của mình cũng đủ để đánh bại những nữ phạm nhân này, chỉ cần nhẹ nhàng một đá, hai người phụ nữ liền bị đá văng ra.
Hai người kia trực tiếp bị Ninh Nguyệt quật xuống đất liền mất sức chiến đấu.
Mấy người kia đoán chừng trước đó được dặn không được làm ầm ĩ, vì vậy trừ lúc đầu hai người kia kêu một tiếng ra, mấy người còn lại đều cố nén không kêu la.
Mãi đến khi mấy người từ sườn núi lăn xuống chân dốc, tên giám ngục đi tuần tra mới phát hiện.
"Các ngươi làm gì thế? Không siêng năng làm việc chờ bị phạt hả?"
Ninh Nguyệt nghiêm chỉnh nói: "Cảnh sát, mấy người họ không cẩn thận trượt chân, anh xem có nên đưa họ đi bệnh viện không?"
Mấy nữ phạm nhân im lặng đồng ý với lời Ninh Nguyệt.
Hai tên giám ngục chạy tới kiểm tra cho mấy người, có một người có thể bị rách bắp chân, còn ba người bị đá cứa bị thương, hai người khác ôm xương sườn kêu đau, xem chừng cũng không nhẹ.
Tuy nhiên, phạm nhân không nói mình bị đánh, giám ngục cũng sẽ không tự chuốc lấy phiền phức.
Nhưng, Ninh Nguyệt coi như bị giám ngục để ý rồi.
Vị này cũng không phải tay mơ!
Ninh Nguyệt không biết chuyện này, nàng ở trong tù vẫn cứ sống như bình thường.
Trưa hôm sau ở nhà ăn, Ninh Nguyệt đang cặm cụi ăn cơm, Tô Vu Thiểm bưng khay cơm của mình ngồi xếp bằng đối diện nàng.
Tô Vu Thiểm thuộc kiểu người mà nhìn qua tuyệt đối không ai nghĩ nàng là học sinh giỏi, nàng trông giống như tên của mình, quá sáng chói.
Cũng may, khí chất của nàng có phần lạnh lùng, ấn tượng đầu tiên sẽ khiến người ta xem nhẹ vẻ đẹp của nàng.
Bữa trưa rất phong phú, thịt kho tàu, cá kho, rau xào, canh trứng gà, cơm.
Ninh Nguyệt ăn rất ngon miệng, ăn sạch tất cả đồ ăn trên khay, nhìn cứ như thể nàng đã mấy ngày chưa được ăn cơm vậy.
Lúc rời khỏi nhà ăn, Tô Vu Thiểm lạnh lùng bỗng nhiên đi theo nàng.
Sau đó hai người lướt qua nhau.
Không ai chú ý, trong khoảnh khắc ngắn ngủi lướt qua nhau ấy, Tô Vu Thiểm đột nhiên ra tay tấn công ngực Ninh Nguyệt, Ninh Nguyệt theo bản năng đỡ lại, phát hiện, trong tay nàng cầm một cái nĩa, một cái nĩa cực kỳ sắc bén.
Tô Vu Thiểm nhanh chóng rút tay về, đồng thời nở một nụ cười đầy ẩn ý với Ninh Nguyệt, nụ cười đó, thật giống một tên biến thái!
"Cô rất thú vị!"
Nói xong liền bước nhanh rời đi.
Ninh Nguyệt nhìn theo bóng lưng nàng như đang suy nghĩ điều gì.
"Cô không sao chứ?"
Vân Lệ chậm một bước đuổi theo, vì có chuyện muốn nói với Ninh Nguyệt, nên vừa rồi nàng đã thấy hết mọi chuyện, trong mắt nàng lúc này tràn đầy lo lắng, bị một kẻ biến thái để ý, thời gian của Tạ Ninh Nguyệt e là sẽ không dễ chịu.
Ninh Nguyệt thu hồi ánh mắt, lập tức lắc đầu, nàng có chú ý, Tô Vu Thiểm trước khi đi hình như có liếc nhìn ra sau lưng nàng, nàng ta đang nhìn cái gì?
"Hình như cô ta không có thiện cảm với tôi."
Vân Lệ: "Tâm tư của kẻ biến thái không phải chúng ta có thể hiểu được. Có lẽ sự mạnh mẽ của cô đã khiến cô ta hứng thú."
Ninh Nguyệt nhìn Vân Lệ một cái, sao nàng lại cảm thấy những lời Vân Lệ nói chính là suy nghĩ thật của Tô Vu Thiểm nhỉ?
"Tìm tôi có việc gì?"
Vân Lệ sóng vai đi cùng nàng, "Ừm, chuyện hôm qua của cô tôi đã biết."
Họ không làm việc cùng khu vực, vì vậy chuyện Ninh Nguyệt đánh người, nàng nghe người khác kể lại.
Nhưng một người ngay cả ăn cơm cũng bị bắt nạt thì lại nghe ai kể?
Ừm, đại khái là những người giống như nàng từng bị bắt nạt.
Dù sao, ở đây mọi người cũng phải kết bè kết phái, tự bảo vệ lợi ích của mình, người không có năng lực thì kết bè với nhau, nếu không người cô độc sẽ càng dễ bị bắt nạt.
"Đừng lo lắng, tôi không chịu thiệt." Ninh Nguyệt thuận miệng nói.
Vân Lệ mím môi, "Cô cũng phải cẩn thận một chút, Tô Vu Thiểm, rất biến thái."
Trên thực tế, nàng biết rất nhiều chuyện, Tô Vu Thiểm không chỉ liên quan đến bảy vụ án mạng, sau khi vào tù còn làm bị thương một người phụ nữ cùng phòng.
Nghe nói người phụ nữ kia nói chuyện rất khó nghe, lại còn khiêu khích Tô Vu Thiểm, chỉ sau một đêm, sáng hôm sau ngực người phụ nữ đó bị đâm thủng một lỗ, chết không nhắm mắt!
Giám ngục điều tra tới điều tra lui chỉ có một kết luận, người phụ nữ kia tự sát, không liên quan gì đến Tô Vu Thiểm, người duy nhất còn sống ở cùng phòng vệ sinh lúc đó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận