Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 157: Thập niên bảy mươi Phúc Bảo 82 (length: 8822)

Ở kiếp trước, Long Sinh thế nhưng là phong quang vô hạn, không phải cái Uông Thư Nguyên này có thể so!
Có thể trước mắt nàng vẫn không thể gả cho Giang Long Sinh, cũng chỉ có thể trước chịu đựng cái Uông Thư Nguyên đáng chết này. Thế là, tại nhà ăn sau khi ăn cơm tối xong, Đỗ Đào Hoa kiềm chế vội vã trở về nhà máy.
. . .
Vương Tiểu Hoa sau khi tan việc về nhà ăn cơm tối, bởi vì nàng là chưa lập gia đình mà sinh con, đứa bé một mực là mẹ ruột hỗ trợ chăm sóc, vì thế trong nhà anh chị dâu không ít lần cùng nàng giận dỗi. Cũng may, có Uông Thư Nguyên cho tiền, nàng xuất thủ lại hào phóng cho anh trai một chút chỗ tốt sau, liền đem mẹ của nàng nhận được trong phòng của mình, thời gian này mới tính yên tĩnh một chút.
Chỉ là mấy tháng này, nàng phát hiện Uông Thư Nguyên đối nàng chẳng còn mặn mà, gần nhất càng là có hơn một tháng cũng chưa tới chỗ nàng.
Nghĩ đến lúc trước hắn ve vãn mình lúc ban đầu, nàng cắn răng một cái phủ thêm áo khoác đeo lên mũ liền muốn ra cửa, bà cụ bồn chồn: "Đêm hôm khuya khoắt, trời như thế lạnh, ngươi không ở nhà đợi, còn muốn đi chỗ nào?"
Vương Tiểu Hoa giải thích nói: "Có chút việc, đi ra ngoài một chuyến, một hồi liền trở về."
Bà cụ biết mình không quản được con gái, dứt khoát khoát tay, sau đó chính là thở dài.
Vương Tiểu Hoa ra khỏi nhà liền thẳng đến chỗ ở của Uông Thư Nguyên tại ngoài xưởng, không phải nàng nhạy cảm, trong xưởng cái cô Đỗ Đào Hoa mới tới kia đột nhiên liền bị điều tới phòng làm việc làm thư ký cho Uông Thư Nguyên, mặc dù bình thường nhìn không ra hai người khác thường, lại nghe nói Đỗ Đào Hoa còn cùng Giang Long Sinh trong xưởng đang tìm hiểu, có thể cô nương kia dáng dấp là thật tốt, mà Uông Thư Nguyên là tên đàn ông háo sắc, cho nên trong lòng nàng một mực bất an. . .
Đuổi tới bên ngoài sân nhỏ, căn nhà kia bên trong quả nhiên có ánh đèn, nàng tại cửa ra vào bồi hồi một hồi lâu, cuối cùng vẫn là không có đi lên gõ cửa, mà là, một mực chờ ở ngoài cửa.
Trời càng ngày càng tối, bên ngoài cơ hồ không có người nào đi lại, gió lạnh thấu xương, Vương Tiểu Hoa chỉ cảm giác quần áo trên người mình tựa như đóng băng.
Không biết qua bao lâu, trong viện rốt cuộc có động tĩnh, nàng lập tức trốn đến phía sau một cây đại thụ ngoài sân.
Không có qua vài giây, đèn trong nội viện tắt, nàng nghe được âm thanh khóa cửa, còn có tiếng nói chuyện của hai người, sau đó, cánh cửa sân đóng chặt bị người mở ra, hai bóng người từ trong sân đi ra, cái tên đàn ông đáng chết kia sau khi khóa cửa sân lại còn vỗ mông người phụ nữ kia một cái.
Sau đó, hai người cùng nhau rời đi.
Chờ bóng dáng của hai người hoàn toàn biến mất trong màn đêm, Vương Tiểu Hoa mới từ phía sau cây đi ra, nàng thấy rõ ràng người đàn ông kia dĩ nhiên là Uông Thư Nguyên, mà người phụ nữ, chính là cô thư ký xinh đẹp mới tới Đỗ Đào Hoa.
. . .
Lại cách vài ngày, Đỗ Đào Hoa mới lần nữa gặp được Giang Long Sinh.
"Giang Long Sinh, anh rốt cuộc có ý gì? Vì cái gì cố ý trốn tránh em?"
Giang Long Sinh khó được mặt lộ vẻ lúng túng: "Anh cũng không nghĩ tới cha anh sẽ kiên quyết như vậy, nhất định phải anh cưới Hà Phương, anh đây không phải cảm thấy việc này bàn không xong thì tới gặp em không có mặt mũi sao?"
"Vậy bây giờ thì sao, bây giờ nói thông chưa?"
"Nhanh thôi, em chờ một chút, cũng sắp rồi, anh không làm gì được cha anh, nhưng mẹ anh rất thương anh, lại năn nỉ thêm mấy ngày chắc là sẽ ổn thôi.
Đúng rồi, em thế nào, đứa bé trong bụng không quấy em chứ? Cái này em cầm lấy."
Nói rồi, hắn liền từ trên người móc ra một nắm đồ vật kín đáo đưa cho Đỗ Đào Hoa.
"Cái này là cái gì?" Lời vừa hỏi xong nàng liền thấy rõ ràng, trong tay chính là một xấp tiền và phiếu.
"Đây, em cầm lấy. Bình thường đừng tiết kiệm, mua nhiều đồ ăn ngon một chút, chờ anh làm thông gia đình rồi, sẽ dẫn em đi gặp họ."
Đỗ Đào Hoa nhìn, số tiền này ước chừng có hơn năm mươi đồng, phiếu cũng không ít, xem ra trong lòng người đàn ông này vẫn có nàng.
"Em không muốn tiền của anh, nhưng anh phải hứa với em, sau này không được trốn tránh em. Anh cầm số tiền này mua thêm đồ cho gia đình, ít nhất để cha mẹ anh vui vẻ một chút, bọn họ cũng có thể sớm đồng ý chuyện của hai chúng ta.
Đứa bé trong bụng em thật sự không thể chờ thêm nữa, ba tháng bụng sẽ lộ ra, chờ cởi áo khoác dày, cho dù là ai cũng có thể phát hiện em đang mang thai, việc này đối với thanh danh của cả hai chúng ta đều không tốt."
Trong xưởng ai cũng biết bọn họ đang tìm hiểu, nàng có thai rồi, Giang Long Sinh lại không chịu cưới nàng, nói thế nào cũng không hay.
Giang Long Sinh trấn an nói: "Anh biết anh biết, sẽ không để cho em chờ quá lâu!"
Thật ra, trong lòng hắn cũng có chút thích Đỗ Đào Hoa, dáng người ưa nhìn, quan trọng là thân hình nở nang, nàng lại là người phụ nữ đầu tiên của hắn, còn đang mang con của hắn, hắn nhất định là muốn cưới về nhà, có thể ông già trong nhà không biết bị làm sao, cứ nhất quyết nhắm vào cô con gái nhà họ Hà kia.
Ban đầu hắn nghĩ sẽ khuyên nhủ cha mình, bây giờ xem ra, thực sự không được thì hắn chỉ có thể làm trước nói sau.
. . .
Trong trường học, còn mười phút nữa mới đến tiết học buổi chiều thứ nhất, Ninh Nguyệt đang chấm bài tập cho học sinh, bên ngoài lại truyền đến tiếng ồn ào.
Ôn lão sư đang bưng tách trà uống nước, nghe vậy không khỏi lắc đầu, "Cái này là lần thứ mấy rồi?"
Ninh Nguyệt không lên tiếng, ngược lại là Kiều Văn Lượng khó được mở miệng: "Ai mà nhớ được nữa, thường xuyên có phụ huynh tìm đến bà ta cãi nhau, cũng không biết bà ta dạy học trò kiểu gì."
"À đúng rồi, Ninh Nguyệt, tôi thấy cô ra đề kiểm tra, là định hai ngày này cho học sinh thi sao?"
"Chương trình học đến một giai đoạn rồi, nên ra đề xem bọn nhỏ nhớ kiến thức đến đâu, có kết quả rồi tôi giảng bài và giao bài tập cũng sẽ có trọng tâm hơn."
Ôn lão sư tán thành gật đầu, "Nói cũng đúng, phương pháp đó rất thiết thực, xem ra tôi cũng phải ra đề kiểm tra đám học trò nghịch ngợm kia một chút."
Trường học nông thôn, do nhiều nguyên nhân nên thành tích học sinh không được tốt lắm, Ninh Nguyệt kỳ thật muốn dạy từ lớp một trở lên hơn, để cho bọn nhỏ có một nền tảng tốt, có thể trường thiếu giáo viên, hiệu trưởng rõ ràng là phân công lớp dựa theo thành tích, cô chỉ có thể cố gắng bồi dưỡng thêm kiến thức cơ bản cho bọn nhỏ.
Thời này còn chưa có máy photocopy, cho nên bài thi của học sinh đều phải nhờ giáo viên khắc lên giấy dầu rồi in ra, Ninh Nguyệt lần đầu làm còn hơi bỡ ngỡ, mất rất nhiều thời gian mới làm xong hai bộ đề, định tiết học đầu tiên chiều nay sẽ bắt đầu cho thi.
Hứa Ngạn Thăng nói: "Tôi thấy học trò lớp cô ngoan lắm, mỗi khi đến giờ ra chơi lớp khác đều ùa ra ngoài, học sinh lớp cô trừ đi vệ sinh thì đều ở lại chỗ ngồi."
Mấy ngày gần đây sau khi khai giảng, hai người thỉnh thoảng cũng trò chuyện, dù sao, đều ở cùng văn phòng, không thể nào cứ im lặng mãi được, như vậy sẽ lộ ra quá cố ý.
Ninh Nguyệt: ". . . Cái này à, tôi cũng không để ý lắm, chắc là bọn chúng sợ lạnh không muốn ra ngoài thôi."
Nhìn đồng hồ, "Vào học rồi, chúng ta cũng đi thôi."
Ôn lão sư cũng cầm theo giáo án của mình cùng đi ra ngoài, lúc mấy vị giáo viên đi ra, bên Đỗ Xảo Ngọc vẫn đang cãi nhau chưa xong, ngay cả hiệu trưởng cũng đã bị kinh động.
"Hiệu trưởng, không phải tôi kiếm chuyện đâu, nếu là bởi vì con tôi nghịch ngợm không nghe lời, cô giáo đánh mắng nó chúng tôi cũng không nói gì, ai bảo nó sai chứ đúng không?
Nhưng mà, hôm nay đâu phải vậy!
Con trai tôi vô tình làm rơi hộp bút của cháu gái Đỗ Xảo Ngọc xuống đất, nó lập tức nhặt lên giúp cô bé, còn xin lỗi, vậy mà Đỗ Xảo Ngọc cứ bắt bẻ con trai tôi, hôm nay lại vô cớ bắt con tôi đứng phạt.
Cả nhà tôi chờ nó về ăn trưa mà mãi không thấy, tôi liền hỏi bạn cùng lớp của nó, mới biết Đỗ Xảo Ngọc phạt con tôi đứng, còn nói nếu bà ta chưa cho phép thì con tôi cứ phải đứng đấy, hoặc là bảo nó về nhà luôn đừng đi học nữa.
Trường này là của bà ta à? Bà ta nói không cho con tôi đi học thì con tôi phải về nhà à?"
Mẹ Lương Vĩ tức giận nói.
Hiệu trưởng nói: "Không thể nào, dù là ai cũng không thể vô cớ đuổi học học sinh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận