Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 547: Nhân vật phản diện mẹ ruột 23(khen thưởng tăng thêm 1) (length: 7917)

Lão gia tử chống gậy nện mạnh xuống đất, "Hừ!"
Tiền Bác Hồng dù đã ngoài năm mươi nhưng vẫn giữ gìn rất tốt, cộng thêm vóc dáng đẹp, nhìn chẳng khác nào anh em ruột với Tiền Mạch Hàn.
Hơn nữa vì vết sẹo bỏng trên mặt Tiền Mạch Hàn, người cha này có khi còn được các cô gái trẻ thích hơn cả con trai.
Tiền Bác Hồng giả bộ chỉnh lại quần áo, rồi thong thả bước đến ngồi xuống ghế sofa, "Cha, người là chủ gia đình, ra tận phòng khách đón khách thế này có phải quá coi trọng cô ta rồi không?"
Lão gia tử: "Không muốn ta cấm mồm thì ngậm miệng cho ta."
Ông ta đã tạo ra nghiệp chướng gì thế này, sinh ra một thằng con trời đánh!
Cũng may, cũng may con dâu trước đây ưu tú, sinh cho ông một đứa cháu trai ưu tú, nếu không thì Tiền gia coi như xong!
Lão nam nhân hơn năm mươi tuổi lập tức im bặt.
Lúc này, ngoài sân truyền đến tiếng xe dừng, ngay sau đó là giọng quản gia vang lên, "Thiếu gia, thiếu phu nhân, tiểu thiếu gia về rồi, thiếu gia mau vào phòng khách, lão gia tử đang đợi ở đó."
Vẻ mặt lão gia tử lộ vẻ lúng túng: ngược lại cũng không cần thành thật thế, cái gì cũng nói ra.
Ninh Nguyệt sau khi xuống xe quan sát kỹ nhà cũ Tiền gia, nếu tòa nhà này ở ngoại ô thì cô cũng không nói gì, dù sao đất ở ngoại ô tương đối rẻ, nhưng đây là ngay trung tâm thành phố đấy, từ cổng đến khu nhà chính mà đi xe hết tám phút, đủ thấy tòa nhà này rộng lớn thế nào!
Toàn bộ kiến trúc nhà cũ đều theo phong cách Trung Quốc, ngoài khu nhà chính còn có hai tòa lầu nhỏ kiểu Trung Quốc, mà mỗi một tòa tùy tiện lấy ra cũng to hơn căn nhà nhỏ của bọn họ ở Vân Cảnh rất nhiều. Nhìn chung, nhà cũ này từ trong ra ngoài đều toát lên hai chữ: Giàu có.
"Lát nữa chuẩn bị chút lễ vật, phiền lão quản gia sai người hầu mang vào."
Quản gia Lý già lập tức sai người mang lễ vật xuống.
Tiền Mạch Hàn dặn dò xong liền dẫn vợ con vào phòng khách, đây là lần đầu tiên lão gia tử nhìn thấy cả nhà cháu trai cùng nhau xuất hiện trước mặt ông, tay ông xúc động đến run rẩy.
"Đây là ông nội, gọi người." Ninh Nguyệt cười gọi người: "Ông nội khỏe, đáng lẽ con phải đến thăm ông sớm hơn, trước đây là do con không hiểu chuyện, ông đừng giận con, con có chuẩn bị cho ông ít lá trà, ông rảnh thì dùng thử ạ."
"Tốt, tốt, tốt, có lòng của con, ngày mai ông sẽ uống."
Sao ông có thể giận được chứ? Hôn ước lúc trước cũng là giữa Mạch Hàn với đại tiểu thư nhà Thịnh Gia, cô bé kia vì việc ông gấp gáp cưới vợ cho cháu mà bị mang ra gánh tiếng xấu, ai mà không thấy tủi thân?
Ông đã nghĩ rằng đợi cô bé kia lấy lại tinh thần thì sẽ ly hôn với cháu trai, kết quả lo lắng đề phòng suốt sáu năm, hai người này, nhìn sắp hòa hảo rồi, ông vui muốn chết mất!
Tiền Bác Hồng bên cạnh hừ giọng quái gở rồi nhỏ giọng lẩm bẩm, "Còn không phải là dùng tiền của Tiền gia mua."
Lão gia tử lớn tuổi nên có lẽ không nghe rõ, nhưng Ninh Nguyệt thì nghe được rõ ràng, nói thật, trong một đống lễ vật này, chỉ có một cân lá trà là do cô tự chuẩn bị, thật sự không dùng đến một xu nào của nhà họ Tiền.
Tiểu Hữu Hữu cũng vui vẻ tiến lên gọi, "Ông cố khỏe ạ." Quay đầu nhìn về phía Tiền Bác Hồng thì đã thôi cười, "Ông nội khỏe ạ."
"Hữu Hữu mau lại đây để ông cố xem nào, mau ngồi, mau ngồi đi, Trương mụ, mau mang hết đồ ăn vặt, trái cây đã chuẩn bị ra đây."
Trương mụ vui vẻ bưng đồ đạc ra ngoài, rất nhanh trên bàn trà gỗ sưa chạm trổ đã bày đầy đồ ăn thức uống.
Tiểu Hữu Hữu bị kéo đến bên cạnh lão gia tử, Ninh Nguyệt thì ngồi một mình trên ghế sofa, Tiền Mạch Hàn đợi cô ngồi xuống mới xích lại ngồi gần bên.
Lúc này, ai đó trên ghế sofa ho khan một tiếng, Ninh Nguyệt nhìn Tiền Mạch Hàn một cái, người đàn ông nào đó vừa buông chân dài, tiện tay cầm một quả cherry nhét vào tay cô, quay đầu nói chuyện với lão gia tử, "Ông nội, dạo này sức khỏe của ông thế nào?"
"Khỏe đây, yên tâm đi, ông sống thêm mười năm nữa không thành vấn đề, con tranh thủ cho ông thêm một đứa cháu gái đi, ông sẽ trông cháu cho các con."
Ninh Nguyệt thiếu chút nữa nuốt luôn hạt cherry, "Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ" ho sặc sụa một trận!
Tiền Mạch Hàn buồn cười nhìn cô, "Xúc động cái gì? Cứ như là mong sinh thêm con với ta lắm ấy?"
Lão gia tử lập tức cười ha ha!
Tiền Bác Hồng hoàn toàn bị cho ra rìa: …
"Không ngờ được, dù gì ta cũng là ba chồng của cô, đến nhà rồi mà ngay cả tiếng chào hỏi cũng không có?"
Tiền Mạch Hàn trực tiếp cầm quả táo trên bàn trà, ném thẳng vào mặt ai đó, "Ông cũng xứng?"
Cũng may Tiền Bác Hồng tránh kịp, quả táo sượt qua tai hắn, hắn tức giận đến đỏ cả cổ, "Ngươi cái đồ bất hiếu! Cha..."
Nụ cười của lão gia tử lập tức tắt ngấm: "Ngươi kêu cái gì?"
Tiền Bác Hồng tức điên lên, hắn nói thế nào cũng là cha ruột của thằng oắt đó chứ, nó mang con dâu về mà không nhận người, có đúng không vậy?
Không nhận hắn thì thôi đi, cái gì gọi là hắn không xứng? Dù gì hắn cũng là cha ruột của thằng oắt đó!
"Đúng rồi, con dâu à, đây là ông bố không ra gì của con, con nhớ mặt này, sau này ra ngoài đường mà gặp thì con né xa ra chút, để khỏi mất mặt, con là diễn viên, không thể bị bới móc phốt được!"
Ninh Nguyệt vội vàng cúi đầu, muốn cười mà không dám cười, đúng là bố ruột thì vẫn hơn!
Mặt Tiền Bác Hồng chợt đỏ bừng, mặt hắn xem như mất hết, thật muốn dứt áo ra đi luôn, nhưng lại không dám, sợ mình bị cấm tài khoản.
Không có tiền, mấy con đàn bà ngoài kia ai thèm để ý hắn là ai?
Hắn nhỏ giọng nhắc nhở, "Cha, người giữ thể diện cho con chút."
Lão gia tử chẳng buồn liếc nhìn hắn, "Giữ thể diện? Ngươi có cái thứ đó à? Được rồi, ngươi ra nghênh đón con trai thứ của ngươi đi, nó cũng sắp đến rồi."
Tiền Bác Hồng cả thảy sinh được hai đứa con trai, một người là Tiền Mạch Hàn do vợ cả sinh ra, còn lại là đứa con riêng Tiền Húc Nghiêu, người phụ nữ suýt nữa đốt chết Tiền Mạch Hàn chính là mẹ ruột của Tiền Húc Nghiêu.
Bây giờ Tiền Húc Nghiêu đang làm việc tại một công ty game, năm nay hai mươi sáu tuổi, một thân một mình.
Cả nhà đoàn viên, đương nhiên là phải gọi hết mọi người, Tiền Húc Nghiêu công việc đặc thù nên tan làm hơi muộn, cũng may, không đợi bao lâu thì người cũng đã về đến nơi.
Ninh Nguyệt nhìn chiếc xe dừng bên ngoài, chỉ là một chiếc xe màu trắng hiệu gì cô cũng chẳng rõ, đại khái không quá ba trăm nghìn một loại.
Cửa xe mở ra, bước xuống là một người dáng cao chân dài, mặc đồ công sở có vẻ cứng nhắc, mặt mũi cũng không tệ, dù sao khuôn mặt của Tiền Bác Hồng đang trưng ra ở đây mà, có điều cô luôn cảm thấy người này thiếu thiếu cái gì đó, nên dù mặt có đẹp thì cũng không khiến người ta lưu lại ấn tượng sâu sắc.
Tiền Húc Nghiêu vừa vào nhà đã chào hỏi, "Ông nội, anh hai, chị dâu, Hữu Hữu, xin lỗi, con về trễ rồi ạ."
Ninh Nguyệt chú ý thấy, từ khi họ bước vào, Tiền Mạch Hàn chưa từng liếc nhìn cha mình lấy một cái, ngược lại khi người em trai này vào thì anh còn gật đầu với người ta.
Ninh Nguyệt cũng gật đầu theo.
Khi không biết chuyện gì thì tốt nhất là nghe ngóng tình hình trước đã.
Lão gia tử đứng dậy, một tay chống gậy, một tay kéo lấy cháu trai, "Không muộn, không muộn, vì công việc mà thôi, con mau đi rửa tay đi, bếp đã chuẩn bị sẵn đồ ăn rồi, đang đợi con đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận