Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 206: Thập niên bảy mươi Phúc Bảo 131 (length: 8097)

Vẻ mặt Diêu Minh Trân thoáng lộ vẻ nhẹ nhõm, còn ánh mắt bà lão nhìn Ninh Nguyệt thì trong nháy mắt thay đổi, như thể chỉ chờ giây lát nữa là xông đến ăn tươi nuốt sống nàng.
Đúng lúc này, Ninh Nguyệt cuối cùng cũng lên tiếng, "Ngươi nói hai chúng ta là cùng một bọn với ngươi, vậy ngươi có biết chúng ta tên gì, quê ở đâu không?"
"Các ngươi là người huyện Ninh Hương, ngươi tên Ninh Nguyệt, hắn tên Ninh Thăng, ngươi mười bảy, hắn hai mươi, là anh em ruột!" Đây đều là những thông tin hắn "móc" được từ cuộc nói chuyện phiếm với hai người họ, trí nhớ hắn không tệ, tất cả đều nhớ chính xác, đáng tiếc, những điều này đều là do Ninh Nguyệt cố tình tiết lộ cho hắn, tất cả đều là giả.
Đến giờ Hứa Ngạn Thăng mới biết ngày hôm qua những lời nói dối Ninh Nguyệt buột miệng ra rốt cuộc có tác dụng gì? Hóa ra nàng là chờ đợi tại đây!
Ninh Nguyệt cười cười với Lý Đổi, rồi từ người móc ra giấy giới thiệu của hai người được đại đội mở, đưa cho người nhân viên bảo vệ cầm đầu.
"Mời ngài xem qua, đây là giấy giới thiệu của chúng tôi." Đưa giấy giới thiệu xong, nàng lại lấy ra một vật nhưng không đưa cho nhân viên bảo vệ, mà cứ thế giương lên, cố tình chọc tức Lý Đổi mà nói: "Ây da, chắc cái này hẳn là ngươi biết chứ nhỉ?"
Đồ của mình nàng quen thuộc đều đã thu hết vào không gian, kể cả giấy đăng ký kết hôn, hiện tại vừa khéo lấy ra dùng một chút.
"Ta tên Ninh Nguyệt, họ Đỗ, đây là chồng ta, họ Hứa, ta là người huyện Ninh Hương, không phải người huyện thành, nhà ở nông thôn, hơn nữa chồng ta là người Kinh Thành.
Cho nên, ngươi nói tuổi cũng là sai, luật pháp của quốc gia cũng quy định về tuổi kết hôn, nam hai mươi, nữ phải mười tám tuổi mới có thể đăng ký kết hôn."
Nhân viên bảo vệ lúc này cũng đã xem hết giấy giới thiệu của hai người, còn đưa cho mấy người khác chuyền tay nhau xem.
Vừa rồi hắn cũng hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh, trước khi ăn cơm tối, cô nương này chạy tới phòng trực ban của nhân viên bảo vệ, nói rằng bọn họ đã bị kẻ trộm để ý tới, hơn nữa nàng còn nghi ngờ kẻ trộm chính là đồng bọn làm án.
Trưởng tàu coi đây là một chuyện lớn mà xử lý, bốn nhân viên bảo vệ đổi thường phục rồi toàn bộ điều động, nhân viên phục vụ trên tàu cũng bị điều động, tuần tra nghiêm ngặt.
Quả nhiên, họ phát hiện mấy người có vẻ khả nghi, trưởng tàu lập tức liên hệ với ga đường sắt của trạm tiếp theo, rồi khi tàu dừng ở ga tiếp sau đó thì trên tàu lại tăng cường hơn mười nhân viên bảo vệ, đến nửa đêm, đám người này quả nhiên hành động, người bị hại cũng bị bắt quả tang, họ chờ sau khi bọn trộm cuỗm đồ xong mới nhanh chóng ra tay, tóm gọn hết cả mười hai tên.
Nhưng lúc đó họ lại không hề kiểm tra giấy giới thiệu của Ninh Nguyệt!
Ngay khi nghe thấy Lý Đổi thừa nhận bọn họ là một bọn, hắn thật sự sợ đến đổ cả mồ hôi lạnh, giờ thì tâm mới thả xuống đất.
Nhìn biểu cảm của Lý Đổi, quả nhiên, giờ hắn mặt mũi khó coi vô cùng, "Vậy thì, vừa lên xe ngươi đã nghi ngờ ta rồi?"
Ninh Nguyệt gật đầu, "Đúng đó, từ lúc ngươi ngồi xuống, ta đã thấy ngươi không bình thường, ngươi ăn mặc không được tốt, trên tay lại đeo một cái đồng hồ mới tới chín phần, mắt ngươi cứ đảo quanh những người ăn mặc sang trọng, rõ ràng Diêu Minh Trân có hơi lãnh đạm, mà ngươi lại có tài chém gió, khiến bà ta tin tưởng ngươi."
Lý Đổi: "Đồng hồ thì không nói làm gì, trò chuyện với bà ta đôi ba câu cũng khiến ngươi nghi ngờ?"
Ninh Nguyệt: "Nước chảy bèo trôi, dù đối phương có lợi hại thế nào, cũng không nhất thiết phải đến gần người khác một cách vô cớ, trừ khi ngươi có thể chiếm được tiện nghi.
Ngươi cũng có thể mời vợ chồng ta ăn cơm, Tiểu Tiền chắc cũng chẳng để ý, vậy ngươi có thể được gì từ cô ta chứ?"
Có người tiếp lời, "Còn có thể được lợi gì chứ? Đương nhiên là trộm sạch đồ của cô ta rồi!"
Trong khoang lập tức vang lên một trận cười ồ lên...
Lý Đổi: "… Mẹ nó, lão tử mời ngươi ăn cơm thật là mù mắt!"
Ninh Nguyệt thản nhiên nói: "Ngươi nên may mắn vì ngươi chỉ là tên trộm, nhắm tới chỉ là đồ đạc của bọn ta, nếu như ngươi là kẻ buôn người, vậy thì đâu chỉ là mời bọn ta ăn một bữa cơm đơn giản thế này!"
Lý Đổi: ... Nếu như ta là kẻ buôn người thì chẳng lẽ ngươi còn định bắt ta đem bán hay sao?
Ninh Nguyệt dường như nghe ra những lời hắn chưa nói thành tiếng, gật nhẹ đầu với Lý Đổi.
Ngươi dám trộm đồ của ta thì ta dám gài ngươi, ngươi dám bán ta, ta liền dám bán ngược lại ngươi!
Lý Đổi: !
Cuối cùng, Lý Đổi bị nhân viên bảo vệ dẫn đi, tiếp tục trả đồ bị trộm, Ninh Nguyệt lại thành một nhân vật truyền kỳ trong khoang tàu này, kẻ mà tên trộm để ý tới còn mời nàng ăn cơm, cái đầu này phải dùng dễ như thế nào?
Đương nhiên, cũng có người rất xấu hổ, ví dụ như, Diêu Minh Trân đang ngồi đối diện!
Bà lão sau khi nàng gột sạch được hiềm nghi thì thay đổi thái độ hẳn, "Nha đầu, nhìn con ăn mặc cũng không tệ, người cũng có chừng mực, con làm nghề gì?"
Ninh Nguyệt cười nói: "Con chỉ là một giáo viên dạy thay bình thường, dạy lũ trẻ đọc sách."
"Thảo nào, nhìn dáng vẻ đúng là người có học, nếu không sao có thể chỉ một chút đã nhận ra tên trộm kia? Ta chỉ thấy hắn thật thà, ai ngờ hắn lại là một tên tặc!"
"Đi ra ngoài, vẫn phải cẩn thận một chút, nếu không thì thực sự bị người để ý sẽ không tốt, vẫn là câu nói cũ, hôm nay chúng ta gặp phải chính là tên trộm, như vậy đã tốt lắm rồi, nhiều lắm cũng chỉ là mất chút của cải, nhưng nếu như gặp phải bọn buôn người, bị người ta bắt cóc, thì cuộc đời này cũng coi như xong rồi!"
Diêu Minh Trân xấu hổ rúc người tại chỗ ngồi, vẻ mặt thực sự không được tự nhiên cho lắm, luôn có cảm giác trong lời của Đỗ Ninh Nguyệt có ẩn ý gì đó!
Sáu ghế trống ra một cái, đã có người mua vé đứng nhanh chóng chiếm lấy chỗ, đối phương nhìn Ninh Nguyệt với ánh mắt đầy hiếu kỳ, nhân lúc Ninh Nguyệt đi vệ sinh, hắn lộ vẻ thông cảm nói với Hứa Ngạn Thăng: "Huynh đệ, lấy một cô vợ thông minh thế này, sau này cuộc sống không dễ chịu đâu!"
Hứa Ngạn Thăng, "Có gì mà không dễ chịu?"
Người đàn ông kia với vẻ mặt của một người từng trải: "Anh nghĩ xem, đàn ông chúng ta ai mà chẳng thích làm một vài điếu thuốc, uống vài ly rượu nhỏ, hút thuốc uống rượu đều cần tiền mà, tôi kiếm được bao nhiêu tiền đều nộp lên hết, nhưng khi dùng tiền thì vợ nhỏ nhà tôi một đồng cũng không cho, vậy làm thế nào được? Cũng chỉ có thể lén lút tích góp một chút tiền riêng.
Nhưng mà đúng là ma quái, cứ về đến nhà là nàng lại phát hiện ra…" Nói rồi anh ta chỉ vào vết sẹo nhàn nhạt trên cổ, "Sau đó, sau đó thì thành ra thế này!"
Hứa Ngạn Thăng: ...
"Anh bạn à, chúng ta là đàn ông, thật là khó! Anh cưới một cô vợ thông minh như thế thì càng khó khăn!"
Hứa Ngạn Thăng: ...
Ninh Nguyệt từ phòng vệ sinh trở về, vừa vặn thấy Hứa Ngạn Thăng đang bộ dạng câm nín, nàng không nhịn được cười phá lên, cười một lúc lâu mới dừng lại: "Đi thôi, tàu vào ga rồi."
Mang hành lý, cả hai xuống tàu giống như đánh trận, khi ra khỏi nhà ga, Ninh Nguyệt thực sự thở phào một cái.
Không thể bắt được xe taxi, vừa nhìn thấy cái bộ dạng người ở quê mang đồ đạc lớn bé của bọn họ, tài xế taxi liếc cũng chẳng buồn liếc.
Hứa Ngạn Thăng dẫn Ninh Nguyệt đến bến xe buýt, anh đã điện báo cho nhà từ sớm nói là hôm nay sẽ đến Kinh Thành, nhưng bất luận là ông nội hay là bố anh, cũng không công khí tư dụng mà phái xe đến đón anh.
Đợi xe và ngồi xe thêm chừng một canh giờ, hai người mới đến cửa đại viện, sau khi đăng ký cho Ninh Nguyệt xong, cả hai mới vào trong đại viện.
Đường xi măng, tường gạch đỏ, ngói thanh phòng, hai bên đường trồng đầy cây hoa bạch, tiếp theo là dãy nhà ký túc xá bốn tầng, đi sâu vào trong nữa là một căn nhà hai tầng độc lập, "Đến rồi, cái nhà có chữ Phúc dán trên cửa kia là nhà mình đấy."
Cảm ơn Vong Ưu đã khen thưởng 1666 tệ duyệt! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận