Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 897: Ngục khó thành tường 33 (length: 8358)

Ninh Nguyệt ở bãi đỗ xe thấy đội trưởng xe.
Cơ bản có thể xác thực, Hoàng Vũ Phát đã sớm đến, Hồ Lão Tam cũng đi vào trong quán cà phê.
Lần này, Hồ Lão Tam vào vẫn là phòng riêng trước kia, Trần đội ngồi ở đại sảnh, nhìn chằm chằm gian phòng riêng đó.
Ninh Nguyệt sợ trong quán cà phê này có người quen mật báo, không cùng lão Trần làm bất kỳ trao đổi gì, giống như lần trước, muốn hai người phòng riêng sát vách.
"Hàng đâu? Ta muốn kiểm hàng, ngươi cũng đừng có lấy đồ dỏm lừa ta!"
"Con mẹ nó ngươi đúng là không biết lòng tốt người ta, ta Hồ Lão Tam lúc nào lừa ngươi? Lần này ta còn cố ý cho thêm ngươi ít hàng, để ngươi kiếm nhiều chút nữa! Ngươi nói lên giá là do cái bọn bán hàng rong như ta có thể khống chế sao? Được rồi được rồi, đừng nói nhảm, tiền đâu?"
Sau đó chính là một trận sột soạt, "Lão tử không có lừa ngươi chứ? Đều là hàng tốt nhất. Ngươi tranh thủ tiêu đi, lần tiếp theo ta tái tranh thủ cho ngươi kiếm chút, miễn cho nhỡ ngày nào lại lên giá, ngươi cũng kiếm được nhiều hơn."
Ninh Nguyệt biết hai người này giao dịch đã xong, sớm mở cửa đi ra, vừa lúc phòng riêng sát vách cũng mở cửa, Ninh Nguyệt tiến lên một cái khống chế tay, liền đem còng tay còng vào tay Hoàng Vũ Phát, Hồ Lão Tam thấy vòng tay bạc thì biết có chuyện rồi, đeo túi xách liền chạy, bị Trần đội đang chờ sẵn bên cạnh đá một cước ngã xuống, rồi sau đó người đè xuống đất, tay vòng ra sau lưng cũng đeo còng tay!
Hồ Lão Tam choáng váng.
Hoàng Vũ Phát thì hoàn toàn mộng! Cũng không biết cảnh sát làm thế nào mà có tin tức, chuyện trước kia luôn không sao, hôm nay lại bị bắt quả tang, vốn mỗi lần chỉ lấy 250 gram, chết tiệt Hồ Lão Tam hôm nay chiếu cố hắn, hôm nay tận 500 gram, 500 gram coi như đủ án tử hình!
Hắn xong đời rồi!
Từ Hoàng Vũ Phát đến Hồ Lão Tam, lại đến Kim lão bản trên mạng, điều tra một cái là ra cả dây, Ninh Nguyệt bận bịu mấy ngày không rảnh về nhà, Tạ mẹ không ít lần đến cục đưa cơm cho nàng, dù là như thế, Ninh Nguyệt cũng gầy đi trông thấy rõ.
Cũng may, bỏ ra thì có hồi báo, vụ án buôn lậu thuốc phiện này vừa kết thúc, Ninh Nguyệt liền được điều đến đội điều tra hình sự.
Theo lời Trần đội và Lý cục thì: Tạ Ninh Nguyệt quá nhạy cảm, đặt ở đội trị an đó chính là lãng phí tài năng của cô ấy, điều tra hình sự hoặc là phòng chống ma túy mới là nơi thích hợp nhất với nàng!
Ninh Nguyệt có năng lực, đương nhiên, nàng cũng biết cách đối nhân xử thế.
Bình thường đối với ai cũng hòa hòa khí khí, đồng nghiệp có việc hoặc cần đổi ca gì đó nàng đều chủ động giúp đỡ, Trương Giai Hằng kết hôn muốn mua phòng cưới thiếu tiền, vừa mới mở miệng, Ninh Nguyệt liền đưa thẳng cho hắn một trăm ngàn, xem như giúp hắn một ân lớn, cho nên, người trong đội đều biết nàng hào phóng trượng nghĩa, bởi vậy nàng có quan hệ xã giao rất tốt, lúc được điều đến đội điều tra hình sự cũng được hoan nghênh nhiệt liệt.
Từ trị an đến điều tra hình sự, xem như là một bước tiến nhỏ, nhưng kỳ thật, Ninh Nguyệt làm việc càng bận rộn hơn, ở đội trị an còn có thể thay phiên nghỉ ngơi, thỉnh thoảng gặp phải bị ép tăng ca, đến tết thì càng bận hơn.
Nhưng khi đến đội điều tra hình sự thì tăng ca chính là chuyện bình thường, gặp vụ án nào thì mười ngày nửa tháng không về nhà cũng là chuyện thường, thấy thi thể cũng nhiều, nhà xác cũng không ít lần chạy đến, tóm lại, cô nàng nhát gan kia vậy mà đã thích ứng được một thời gian dài.
"Có nhiệm vụ, ngươi cùng ta ra hiện trường một chuyến."
Ninh Nguyệt nhanh chóng đứng dậy: "Đội trưởng, là nhiệm vụ gì?"
Tào đội trưởng nói: "Trước đó đồ của bé trai Tiểu Vương mất tích được phát hiện."
"Tìm được ở đâu?"
Tào đội trưởng báo một cái tên khiến Ninh Nguyệt vô cùng kinh ngạc, "trong tòa nhà mới xây của tập đoàn Kiếm Sinh."
Trên xe Ninh Nguyệt dùng điện thoại di động tra một chút về tòa nhà mới xây của tập đoàn Kiếm Sinh này.
Không ngờ, vừa tìm đã ra không ít tin tức.
Nói là tòa nhà mới, kỳ thật khu Hinh Viên hoa uyển này mới xây được hai ba tầng, tòa nhà này từ đầu năm trước đã chuẩn bị khai trương, nhưng sau khi làm xong phần móng, không biết trên công trường đã xảy ra chuyện gì, công trình liền đình trệ.
Mãi đến hai tháng sau, công trình lại bắt đầu xây lại, nhưng chưa được bảy ngày thì có người chết trên công trường.
Vụ án này cuối cùng được giải quyết theo hướng tai nạn ngoài ý muốn, người nhà cũng không nói gì thêm, lúc ấy cũng có người trên mạng nói rằng, đây là tập đoàn Kiếm Sinh đã đưa đủ tiền rồi, quản gia của người ta cũng câm miệng luôn.
Có thể hết lớp này lại đến lớp khác, tháng chín năm ngoái thì mặt đất lại sập một lần, may là không có ai bị thương, nhưng lúc đó chuyện này cũng được đưa lên mạng, chỉ là tập đoàn Kiếm Sinh đã ém tin, cũng không gây ra ảnh hưởng quá lớn.
Sau đó, tập đoàn Kiếm Sinh đã tìm không ít đạo sĩ, hòa thượng về làm lễ, chuyện này còn bị mọi người cản lại để đừng quá hot trên mạng, sau khi xây lại thì mọi chuyện đều thuận lợi.
Không hiểu sao, Ninh Nguyệt sau khi xem hết những tin tức này, đột nhiên có một liên tưởng không hay.
Nàng trải qua thế giới nhiều, nghe chuyện cũng nhiều, cái ác của nhân tính là thứ mà ngươi vĩnh viễn cũng không tưởng tượng nổi.
Khi mọi người đến hiện trường, xung quanh công trường đã được căng dây, có công an và cảnh sát nhân dân đang duy trì trật tự.
"Tào đội, bộ quần áo kia đã xác định là của bé trai kia, mà trên quần áo còn có vết máu, đã đem đi xét nghiệm.
Quần áo là do công nhân lúc làm việc ở dưới đáy móc ra.
Người nhà làm ầm lên không cho bọn họ thi công nữa, bọn họ hoài nghi đây chính là nơi đầu tiên bé bị mất tích, thậm chí còn nghi ngờ chuyện này có liên quan đến người nào đó trên công trường."
"Tiếp tục điều tra đi."
Hiện trường thật sự không có gì để mà tra, dù sao thì không thấy thi thể, một bộ quần áo dính máu cũng chỉ là công nhân đào lên, nhưng người ta mất con, có thể là đã chết rồi, cảnh sát bọn họ đến chỉ là đi ngang qua làm lấy lệ thôi, tâm tình người nhà sẽ thế nào?
Cho nên Tào đội dẫn theo mấy người tìm kiếm cẩn thận ở công trường, nhưng đáng tiếc là không tìm thấy bất cứ thứ gì khác, rồi lại tập hợp tất cả công nhân lại để hỏi từng người, giày vò mất gần nửa ngày mới rời đi.
Trên đường trở về, Tào đội nhận được tin, "Vết máu trên quần áo của bé đúng là của chính bé."
Trong xe một khoảng im lặng, điều này có nghĩa là, rất có thể bé trai kia đã không còn.
Ninh Nguyệt nhìn bức ảnh chụp bộ quần áo dính máu trong điện thoại di động, mấy phút sau liền có kết luận, "Bé trai lúc đó chưa chết."
Một cô gái khác trong đội hưng phấn nói: "Thật sao?!"
Ninh Nguyệt nhìn cô ta, "Cô đừng vui mừng vội, chỉ là lúc đó chưa chết."
Tào đội nói: "Cô cũng đã nhìn ra?"
Ninh Nguyệt gật đầu, "Vết máu kia không nhiều lắm, hơn nữa bị thương hẳn là ở cánh tay trái, tôi đoán chừng, bộ quần áo kia là có người giúp bé quấn vết thương lúc cởi ra tiện tay vứt đi.
Mà tôi nghi ngờ nơi bé bị thương là ở ngay trên công trường này."
Tào đội gật đầu, hai người họ phán đoán giống nhau, một bộ quần áo dính máu, nếu như muốn hủy thi diệt tích thì sẽ không vứt tiện tay, nếu như nhét vào nơi khác, đã sớm bị vứt ra bãi rác rồi.
Mà công trường cả ngày đều có người đến chở cát, chở đất, không cẩn thận là sẽ bị chôn ngay, đến hôm nay mới bị móc lên.
Nhưng hôm nay bọn họ đã hỏi qua tất cả công nhân trong công trường, không ai nói là đã thấy bé trai kia.
Hoặc là có người nói dối, hoặc là cái đám người đưa bé đi cấp cứu không ở trong công trường.
Ninh Nguyệt không nói gì thêm.
Về đến cục, Ninh Nguyệt lên mạng tra rất nhiều tài liệu, hôm nay nàng đi một vòng trong công trường, cũng không phải là không có chút thu hoạch nào.
Đến mấy tiếng sau, cuối cùng cũng xác định được suy đoán của mình.
Đem tài liệu chỉnh lý xong, Ninh Nguyệt mở máy tính của mình ra, gửi những thứ đó vào điện thoại của Lục Hằng Sinh, sau đó nhanh chóng xóa đi dấu vết của mình, rồi không quan tâm đến nữa.
. . ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận