Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 102: Thập niên bảy mươi Phúc Bảo 27 (length: 7450)

Đến đội sản xuất Hồng Quả về sau, trừ lão Cảnh, trong thôn những người kia ai mà không tránh bọn hắn như tránh tà?
Bây giờ, trong thôn có cái nha đầu tên Ninh Nguyệt hết lần này đến lần khác đối với bọn họ tỏ thiện ý, tâm của Tô vốn đã nguội lạnh, như được rót một dòng nước ấm, cả người thoải mái!
"Vậy chờ lần sau gặp ta hỏi nàng thử xem, xem có gì có thể giúp được nàng không."
Hai ông lão đi vào gian phòng phía đông, một bà lão hơn sáu mươi tuổi ra đón, Tô lão chủ động nói: "Chị Dâu Già, mau mang cái này đi làm đi, bà hầm cá là ngon nhất."
Thật ra, mấu chốt nhất của việc hầm cá chính là khử mùi tanh, chỉ cần không có mùi tanh thì cá ai nấu cũng sẽ ngon cả.
Bạn già của Trần lão đầu họ Liễu, tên Liễu Quốc Chi, hai vợ chồng đều là trí thức, năm đó đi du học, cùng học về chế tạo máy móc.
Tay nghề nấu cơm của Liễu Quốc Chi cũng không tệ, làm cá không bị tanh, ba con cá trước đó cơ bản đều dùng để hầm ăn, thêm hành gừng vào thì hương vị sẽ rất ngon, lão Trần cũng nhờ uống canh cá mà hồi phục không ít, giờ có thể đổi cách ăn.
Bà lão nhận lấy hai con cá lớn, tay chợt trùng xuống, bà nhìn Cảnh lão đầu: "Cá đâu ra vậy? Ông lại mò cá dưới sông à?"
Cảnh lão đầu nói: "Cô nương lần trước đưa."
Bà lão nghiêm mặt: "Nghe ông nói cô nương kia mới mười tám đúng không, hỏi nàng xem có muốn học tiếng Nga với ta không, nếu muốn thì buổi tối kêu nàng tới." Không phải bà xem nhẹ, lần trước cầm về mấy con cá lớn kia thật sự rất hữu dụng, mấy người bọn họ từ khi bị đưa về nông thôn cải tạo, cả ngày ăn không ngon mặc không đủ ấm, nếu không nhờ lão Cảnh thường xuyên chiếu cố thì có khi đã chết đói rồi.
Con trai thứ của Cảnh lão đầu từng là bộ hạ của Tô lão, cũng chính vì mối quan hệ này mà Cảnh lão đầu mới thân thiết với mấy người này. Có điều, năng lực của ông cũng có hạn, bình thường chỉ có thể chia chút lương thực hoặc đồ ăn trong vườn, chứ thịt thà thì không có.
Mà ba con cá lớn mà Ninh Nguyệt đưa lần trước ít nhất cũng phải tầm mười cân, toàn là thịt cả đấy, nói cứu được mạng của lão Trần cũng không quá đáng.
Người cho ta q·u·ỳnh tương, ta, liền muốn đáp người bằng mật ong, chỉ là không biết người ta có muốn một viên kẹo trái cây nhỏ này không.
Chuyện này, Cảnh lão đầu thật sự để ý, ông dù là dân quê nhưng lại hiểu một đạo lý, học thêm chút kiến thức thì luôn tốt, vợ chồng lão Trần từng du học ở Nga, lại học chế tạo máy móc, nếu Ninh Nguyệt chịu học hỏi từ hai người này, chắc chắn sẽ có ích.
Chỉ là, chuyện này cần phải kín đáo.
Phương Thiệu đang nói chuyện phiếm với Trần giáo sư thì tiếp nhận cá từ tay Liễu giáo sư, mang đi làm.
Hắn là vệ sĩ của Tô lão, vốn không cần đi theo khi bị điều xuống, nhưng hắn không có con cái, rời khỏi Tô gia thì không có chỗ nào để đi, nên dứt khoát cùng Tô lão đến đội sản xuất Hồng Quả, tiện bề chăm sóc ông.
Phương Thiệu đang cạo vảy cá vẫn không quên nói một câu: "Ta cũng có cái để dạy nàng."
Trước khi trở thành vệ sĩ của Tô lão, hắn theo một sư phụ giang hồ, mà sư phụ hắn lại là một thần thâu, công phu tr·ê·n tay đều truyền lại cho hắn cả.
Nếu không nhờ Tô lão ngăn cản, thì sao họ có thể sống qua những ngày gian khó như vậy?
Tô lão nghe xong ý định dạy dỗ của hắn cũng không ngăn cản, dù sao học những thứ đó cũng không có nghĩa là làm chuyện xấu, kỹ năng không bao giờ thừa, biết đâu khi nào sẽ dùng tới.
"Được, chờ đứa bé kia đến rồi nói, biết đâu người ta lại không muốn học đâu."
Mấy người trong chuồng trâu đang bận rộn chuẩn bị bữa tối thì khỏi nói đến.
Ninh Nguyệt sau khi về nhà bỏ gùi xuống liền đi tìm Trương Đại Mai.
Kể lại chuyện mình nghe được hôm nay ở thành phố, bà lão tức giận mặt mày đỏ bừng!
"Bà mối Lý đúng là ăn t·h·ị·t người không nhả xương, bà ta cố ý gài bẫy con bé nhà ta à?"
Thấy mẹ giận đến thở hồng hộc, Ninh Nguyệt tranh thủ thời gian xoa dịu bà: "Mẹ, mẹ bớt giận, con không phải đã nhìn ra âm mưu của nhà họ Lý rồi sao? Còn cả bà mối Lý đó nữa, bà ta làm chuyện xấu thì chắc chắn sẽ gặp báo ứng!"
"Thôi được rồi, mẹ không tức nữa, con đi gọi anh cả và chị dâu con qua đây."
Ninh Nguyệt vâng một tiếng, đi gọi người ở gian nhà phía tây, cô cũng không nghe mẹ ruột nói gì với họ, cô ôm ấm nước nóng từ bếp về phòng mình, trên núi bận rộn cả nửa ngày ra mồ hôi, còn lội sông mò cá, trên người nhớp nháp khó chịu, cô muốn tắm nhanh.
Trong không gian có bồn tắm cô cất từ kiếp trước, mấy ngày nay cô vẫn dùng nước suối linh tuyền để tắm, nước ấm cũng chỉ để làm cảnh thôi, nhiệt độ trong không gian lúc nào cũng như nhau, trực tiếp dùng nước suối tắm cũng không thấy lạnh, để cả nhà dùng một cái, cô thật sự không chịu được.
Tắm rửa nhanh chóng, Ninh Nguyệt thay bộ đồ khô mát rồi ra khỏi không gian, bên ngoài, vợ chồng Đỗ Quốc Hưng đang mặt mày ỉu xìu, căm hờn mắng bà mối Lý.
"Mẹ, con nuốt không trôi cục tức này, chờ lát nữa con sẽ tới nhà bà mối Lý làm cho ra nhẽ, vạch trần chuyện này ra, để sau này bà ta không đi hại người khác nữa!"
Đỗ Nhị Dân châm điếu t·h·u·ố·c lá sợi: "Dù sao cũng là người ở đội sản xuất bên cạnh, ngẩng mặt lên nhìn xuống mà..."
"Ông ở đó lo cái này lo cái kia, bà mối Lý kia nào nghĩ ngẩng mặt lên nhìn xuống làm gì, cháu gái ruột ông chút nữa bị cái lão già kia hố rồi, ông còn bênh bà ta à?" Trương Đại Mai mắng.
Đỗ Nhị Dân lập tức im lặng.
"Mẹ, vậy mẹ đồng ý sao?"
Trương Đại Mai thấy chồng thành thật, lúc này mới quay đầu, nhìn con trai lớn của mình: "Đồng ý! Sao lại không đồng ý? Câu nói của con có hơi chút khí khái đàn ông đấy, vợ con bị oan ức mà còn không biết đứng ra thì còn gọi là đàn ông gì nữa!
Nhà lão Đại, con đi bảo nhà lão Tam, nướng nhiều bánh ngô lên, mang một con cá lớn đi hầm, làm thêm món chính nữa.
Lão Đại, con sang nhà đội trưởng một chuyến, nói chuyện này với đội trưởng, để ông ấy tới nhà ăn cơm, tối nay đi cùng mẹ một chuyến!"
Đỗ Quốc Hưng: "Dạ~ con đi ngay."
Đỗ Nhị Dân nói: "Con kêu đội trưởng làm gì?"
"Người nhà chúng ta đi gây sự với bà mối Lý, lỡ không cẩn thận còn bị bà ta n·g·ư·ợ·c lại cắn một cái, bảo là nhà họ Đỗ ức h·i·ế·p phụ nữ."
"Hơn nữa, anh họ của Lý gia là đội trưởng, bà ta còn dám nói bậy à?"
"Cũng chính vì thế, người thân tốt nhất không nên lộ mặt, nếu không người bên đội sản xuất của họ sẽ cho rằng là người nhà ta bênh con cháu l·ừa g·ạt đấy?"
Đỗ Nhị Dân không nói, vì bà già nói đúng lý.
"Vậy phải đi kêu đại đội trưởng."
Trương Đại Mai nói tiếp: "Ta nói cho ông nghe, đại đội trưởng của chúng ta tinh ranh lắm đấy, ông ấy chắc chắn sẽ không tự mình đến, đông người khí thế mới mạnh, bằng không với mấy người nhà chúng ta, có làm được cái trò trống gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận