Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 845: Chạy nạn không hoảng hốt 9 (length: 7758)

"Ha ha, chẳng phải do Lão tử nhanh trí, nếu không vụ mua bán này đã hỏng rồi."
"Vậy thằng nhóc này xử lý thế nào?"
"Tiếc là tên này là con trai, nếu là con bé thì kiểu gì cũng bán được bảy tám lượng, giết quách cho xong chuyện."
"Cha, hay là cứ ném nó ở đây đi, dù sao nó trúng thuốc cũng không tỉnh lại được, rồi cũng chết đói."
Người nói là giọng nam, Ninh Nguyệt nghe rõ, đây là Mã lão đại con trai thứ hai, một đứa có tướng mạo hoàn toàn không giống vợ chồng nhà họ Mã.
"Đúng đó, tự nó chết khác với việc chúng ta giết nó, dù sao đều là đồ chết dẫm, cần gì bẩn tay."
Đây là con trai cả nhà họ Mã, một đứa khác cũng không giống vợ chồng nhà họ Mã.
"Mấy đứa biết cái gì! Lòng dạ đàn bà, có biết cái gì là nhổ cỏ phải nhổ tận gốc không, hậu họa vô cùng! Cút đi, coi chừng Lão tử quất cho bây giờ."
Một lát sau, tiếng bước chân vang lên, mấy đứa con nít rõ ràng là đang đi thu dọn đồ đạc.
Sau đó Ninh Nguyệt cảm thấy có người đến gần, một sợi dây vải quấn quanh cổ nàng.
"Ha ha, thằng nhóc, gặp ta là số mày xui xẻo, ông đây sẽ đưa mày lên đường."
Lão Mã nói xong hai tay bắt đầu dùng sức, Ninh Nguyệt đột nhiên mở to mắt, làm lão Mã sợ đến suýt nữa hét lên, Ninh Nguyệt liền vồ lấy cổ hắn bóp mạnh, yết hầu lão Mã phát ra một tiếng kêu quái dị, một giây sau, cổ hắn nghiêng hẳn sang một bên, tay chân buông thõng, người co quắp ngồi trên mặt đất.
Lão bà Mã thấy tư thế hắn không đúng, hầm hừ đi tới, "Có nhanh lên không, xử lý thằng nhãi con mà còn lề mề, đang vội đi đường đây!"
Đợi đến khi nàng ta đi đến trước mặt Ninh Nguyệt, giọng của mụ ta đột nhiên im bặt, "Ngươi, ngươi, sao ngươi còn chưa choáng?"
Ninh Nguyệt chẳng thèm nói nhảm với ả, Phi Hồng kiếm thoáng cái đã xuất hiện trong tay, trường kiếm vạch một đường, trên cổ lão bà Mã xuất hiện một vệt máu!
Mụ đàn bà ầm ầm ngã xuống đất, Ninh Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn hai cái xác chết, thu hồi Phi Hồng kiếm phủi bụi trên người, hướng về phía đám con nít đang mắt trợn tròn đi tới.
"Bọn họ bị ta giết, các ngươi muốn báo thù cho bọn họ sao?"
Mấy đứa con gái ôm nhau khóc, nước mắt giàn giụa.
Mã gia lão đại đầy mắt không tin: "Bọn họ chết thật rồi, ngươi thật sự giết bọn họ sao?"
Ninh Nguyệt: "Đúng!"
"Cô vợ nhỏ, em nghe thấy chưa? Hai tên súc sinh kia chết rồi, bọn chúng đều chết hết rồi!"
"Tốt quá tốt quá rồi, sau này chúng ta không cần phải sống trong sợ hãi nữa, ta cũng không cần lo lắng hắn ban đêm leo lên giường ta nữa, ô ô ô..."
Ba đứa nhỏ nhất không quá mười hai mười ba, bé nhất mới chín tuổi, khóc đến là to, Ninh Nguyệt nghĩ đến những chuyện đám trẻ này trải qua, lập tức chỉ hận mình vừa rồi ra tay quá nhanh, đáng lẽ phải lưu lại cho chúng một hơi tàn để tra tấn chúng mười ngày nửa tháng mới giết!
Mã Đại Sơn tiến lên một bước, lập tức quỳ xuống trước mặt Ninh Nguyệt, "Đa tạ đại hiệp đã cứu mạng!
Bọn họ căn bản không phải cha mẹ chúng con, bọn họ là bọn buôn người!"
Ninh Nguyệt sớm đã đoán được phần nào, nhưng vẫn nghe Mã Đại Sơn kể lại tỉ mỉ chuyện của vợ chồng họ Mã.
"Vợ chồng Mã vốn là đồ không có nòi, thành hôn ba năm, liền đến các thôn khác nhận nuôi một đứa, người kia chính là ta.
Lão Nhị là nó nhặt về, cũng là từ lão Nhị bắt đầu, nó có kinh nghiệm sau đó từng đứa từng đứa đi khắp nơi nhặt trẻ con, nhưng đa phần chỉ nhặt con gái.
Có những đứa nó nuôi hai năm bán vào kỹ viện, có đứa bán cho nhà giàu làm nha hoàn, còn có, còn có những đứa không chịu được nó chà đạp mà nhảy sông, cũng có những đứa bị nó đánh chết.
Từ lúc ta còn nhớ chuyện, số bé gái bị qua tay bọn nó không có năm mươi cũng phải ba mươi, đến cả, đến cả..."
Ninh Nguyệt không khỏi nhìn về phía Đại Sơn và hai người vợ Nhị Sơn, nàng còn nhớ, vừa rồi Mã Đại Sơn vừa nghe thấy vợ chồng lão Mã bị nàng giết thì phản ứng đầu tiên là gọi vợ hắn, còn kéo lại, an ủi!
Hai người này thật đúng là mẹ nó không phải người a!
"Thôi được, nếu các ngươi không muốn báo thù, vậy mau chia đồ đạc của bọn họ ra, nhanh lên lên đường đi, đi cùng nhau còn có thể an toàn chút, bất quá, thuốc mê của hai vợ chồng này ta sẽ lấy đi, tránh cho rơi vào tay kẻ xấu làm hại người."
Mã Đại Sơn cùng Mã Nhị Sơn vội vàng gom hết hành lý của hai vợ chồng lão Mã tới, "Ân nhân, ngài cứ lục soát, nếu không ngài mang hết đi, chúng con không cần, đồ của nó bẩn! Thà ăn rễ cây vỏ cây chứ chúng con không cần đến những đồ đổi bằng mạng sống của người vô tội!"
Ninh Nguyệt đã tìm được một bao lớn thuốc mê, với lượng này thì gây mê mấy con voi lớn cũng không thành vấn đề!
Nếu dùng cho người thì gây mê mấy trăm người là chuyện nhỏ.
Lấy thuốc mê xong, Ninh Nguyệt định dắt ngựa rời đi thì Mã Nhị Sơn vội hô: "Ân nhân, những thứ này ngài vẫn chưa cầm, cả đồ của ngài nữa."
"Tất cả đều cho các ngươi hết, đừng có nói nhiều, đã có thể sống tốt thì đừng tự gây khó dễ cho bản thân, sống sót mới là quan trọng nhất."
Dứt lời, nàng nắm dây cương dùng sức một cái, chân dài bước lên ngựa, người ngựa nhanh chóng biến mất trong rừng cây.
Sau khi Ninh Nguyệt đi, Mã Đại Sơn cùng Mã Nhị Sơn cũng không vội rời đi, mà là ở nguyên chỗ đào hố chôn hai vợ chồng kia, không phải vì bọn họ còn tình cảm gì với hai vợ chồng đó, chỉ đơn thuần là không muốn làm phiền ân nhân thêm mà thôi.
Còn Ninh Nguyệt đang vội vàng đi đường chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu, đặc biệt muốn tìm khách sạn tắm rửa thật sạch rồi ngủ một giấc thật say.
Buổi trưa, Ninh Nguyệt đến một huyện thành nhỏ tên là Nam Thiện.
Đáng tiếc huyện thành này quản lý càng chặt, cửa thành đóng kín không nói, loại như nàng dắt ngựa đến cho tiền cũng phải đợi đến tối mới tìm được cơ hội vào thành.
Được thôi, nàng đợi vậy!
Đợi thêm nửa đêm ở ngoài thành, buổi tối mất mười lượng bạc nàng cùng con hắc mã mới vào được thành, quả là một hành trình gian nan!
Cũng may sau khi vào thành thì mọi chuyện đều thuận lợi.
Trong thành không chỉ có cửa hàng gạo mở cửa mà cả khách sạn cũng mở cửa.
Nàng đánh ngựa dừng lại trước cửa khách sạn.
Tiểu nhị đã cầm khăn mặt chạy ra, "Khách quan muốn nghỉ chân hay là trọ lại ạ?"
Ninh Nguyệt: "Có món gì ngon và dễ uống cứ mang lên hết, chuẩn bị cho ta một gian thượng phòng, cho ngựa của ta ăn uống tử tế, cho nó cỏ khô loại tốt nhất."
Tiểu nhị lập tức tươi cười, "Vâng! Khách quan mời vào bên trong, đồ ăn thức uống sẽ có ngay, ngài muốn ăn ở sảnh hay để tiểu nhân mang lên phòng?"
"Mang lên phòng đi."
Tiểu nhị nhanh chóng dẫn nàng đến phòng.
Cửa phòng vừa mở, Ninh Nguyệt tiện miệng nói một câu: "Đem ấm trà lên đi."
Tiểu nhị cười hì hì nói: "Thật xin lỗi khách quan, trà có, nhưng mà, tính tiền riêng ạ."
Ninh Nguyệt gỡ hành lý trên vai một lúc, chợt nhớ ra hình như hiện tại đang thiếu nước.
"Thôi quên đi, ngươi xuống trước đi."
"Vâng, ngài cứ nghỉ ngơi trước, đồ ăn có là con mang lên cho ngài ạ."
Sau khi tiểu nhị đi, Ninh Nguyệt liền vào không gian tắm rửa thoải mái một phen.
Nàng ra không lâu thì tiểu nhị mang đồ ăn lên, thấy đồ ăn Ninh Nguyệt hối hận khi đã gọi.
Hai cái bánh ngô, một bát canh trứng, một đĩa rau xào.
"Khách quan, đây đã là đồ ăn thức uống ngon nhất ở chỗ chúng con rồi, mời ngài dùng từ từ, nếu ngài cần nước hoặc lương thực các loại, tiểu điếm có thể giúp ngài chuẩn bị, niêm yết giá rõ ràng ạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận