Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 167: Thập niên bảy mươi Phúc Bảo 92 (length: 8035)

Hai người đều biết dù nghĩ thế nào đi nữa, việc này vẫn cần Ninh Nguyệt đồng ý.
Cho nên, bọn họ ai cũng không lên tiếng, chỉ chờ xem phản ứng của Ninh Nguyệt.
"Được thôi, cùng đi thì cùng đi, còn có thể có thêm người bạn." Ngọn núi kia cũng không phải của nàng, người khác muốn đến thì đến, nàng cũng không ngăn được.
Kiều Văn Lượng lập tức cười nói: "Vừa hay ta còn chưa quen biết lắm mấy loại rau dại hay nấm này, đúng lúc cùng các ngươi học hỏi một chút. Khi không có việc gì làm thì lên núi hái thêm ít, ăn không hết phơi khô mùa đông còn có thể ăn."
Lời này rõ ràng là nói bừa, hắn xuống nông thôn đã hai năm, những lúc lương thực không đủ ăn chẳng phải đã không ít lần lên núi đào rau dại sao, làm gì có chuyện không biết.
Hứa Ngạn Thăng cũng gật đầu: "Ta cũng đi."
Nếu chỉ có một nam một nữ lên núi thì chắc chắn phải kiêng dè một chút, nhưng một nhóm cả nam lẫn nữ thì không thành vấn đề.
Thế là, sự việc cứ quyết định như vậy.
Không ai chú ý, khi nghe Ninh Nguyệt đồng ý, Đỗ Xảo Ngọc lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
...
Chạng vạng tối tan học, Ninh Nguyệt lại đuổi đám cháu trai cháu gái đi, một mình đến nhà họ Thái.
Thái Hữu Phúc đang ôm bó củi trong sân, thấy nàng vào cửa liền vội vàng chạy ra, "Lão sư người đã đến, mau vào nhà ngồi. Hôm nay cha ta đưa mẹ ta vào thành khám bệnh, đại phu đã kê thuốc rồi. Buổi chiều mẹ đã có thể ngồi được một lúc. Chờ hai ngày nữa mẹ ta khỏe hơn chút, có thể xuống giường được, ta sẽ đến trường đi học. Ngài yên tâm, dù không đến trường, ta cũng sẽ tự học ở nhà."
Ninh Nguyệt lắc đầu nói: "Ta không vào nhà đâu. Ngươi không xin phép nghỉ, ta không yên tâm nên đến xem một chút, tiện thể mang cho ngươi hai con gà con. Thứ này dễ nuôi, tùy tiện cho ít rau dại là lớn được, nuôi đến mùa thu nhà ngươi cũng sẽ có trứng gà ăn."
Thái Hữu Phúc nhìn một cái, chẳng phải lão sư đang cầm hai con "gà con" trong tay đó sao?
Hai con gà con này làm sao cũng phải nặng cả cân, không có chuyện nuôi sẽ chết, bởi vì chúng nó đều rất lanh lợi, bị lão sư xách cánh cũng không phản kháng chút nào, đầu cứ ngoảnh tới ngoảnh lui, như thể đang đánh giá ngôi nhà mới của chúng!
"Lão sư, gà này..." Có phải hơi lớn không ạ?
Ninh Nguyệt đưa gà vào tay Thái Hữu Phúc, "Gà này cũng không phải cho không các ngươi. Chờ nhà ngươi điều kiện tốt hơn, trả lại ta nhiều hơn vài quả trứng gà là được. Dù sao nhà ta chỉ có hai con gà mái, không nuôi thêm được. Con ấp ra chúng là gà mẹ, chúng nó là sinh ngoài ý muốn, không cho nhà ngươi nuôi thì chúng cũng chỉ có thể chết yểu thôi."
Thái Hữu Phúc cảm thấy lúc này trong mắt lão sư như viết dòng chữ: Cứu gà hai mạng còn hơn xây bảy cấp phù đồ a!
Cuối cùng, hắn vẫn nhận lấy gà, trước mắt cứ nuôi đã, dù sao cũng đã thiếu lão sư ân tình rồi, cùng lắm thì lại thiếu thêm một chút, chờ sau này từ từ trả vậy.
Chủ nhật ăn xong bữa sáng, Ninh Nguyệt liền thu dọn dụng cụ chuẩn bị lên núi. Đại Giang phản ứng nhanh, nhìn là biết ngay tiểu cô lại muốn lên núi, lập tức gọi Nhị Nha mấy đứa, sống chết cũng đòi đi theo.
Ninh Nguyệt nghĩ bụng, bọn nhỏ học hành thời gian dài như vậy đều rất chăm chỉ, bài tập cũng làm xong hết rồi, vậy thì cùng nhau lên núi chơi một chuyến thôi.
Tiện thể nàng mang theo cái vợt bắt cá trong nhà đi, dự định chơi trên núi xong xuôi thì xuống sông vớt vài con cá về ăn. Người đi đông, nàng thật sự không hy vọng lũ cá kia thấy nàng lại nhảy lên bờ nữa, nên chỉ có thể để Đại Giang tự mò.
Thế là, nàng dẫn theo một đám cái đuôi nhỏ đến chân núi tập hợp cùng Kiều Văn Lượng, Đỗ Xảo Ngọc và những người khác, sau đó náo nhiệt kéo nhau lên núi.
Con cái nhà họ Đỗ đều phải đi học, nên năm nay nhà không có ý định nuôi heo. Bọn nhỏ cũng không cần chạy khắp núi đồi kiếm thức ăn cho heo nữa, đúng là muốn làm gì thì làm. Ninh Nguyệt cũng thật sự thong dong dạo chơi trên núi, thấy rau dại ăn được là đào lên, chỉ chốc lát sau trong gùi đã đựng không ít rau dại.
Cường tử là người hoạt ngôn, tình cảm giữa hắn và Đỗ Xảo Ngọc có vẻ không tệ. Hai người hay trêu đùa nhau, Đỗ Xảo Ngọc bị hắn chọc tức thì giận dỗi, Cường tử lại phải vội vàng dỗ dành. Cảnh tượng này của hai người chẳng khác nào diễn kịch, khiến mọi người xem rất vui vẻ.
Ở trên núi dạo gần nửa ngày, Cường tử đào rau dại thật sự là chán rồi, liền rảnh rỗi không có việc gì lại đi đào hang, Kiều Văn Lượng tò mò cũng đi theo xem, "Cứ đào như thế thật sự đào được thỏ à?"
"Làm sao đào là được ngay chứ, cái này phải xem vận khí. Vận may tốt thì có thể đào một cái là bắt được thỏ, vận không tốt thì đào nửa ngày đến cái lông thỏ còn chẳng thấy."
Ninh Nguyệt nghĩ: Không thấy lông thỏ thì rất có thể đó vốn không phải ổ thỏ!
Ví dụ như cái Cường tử đang đào đây.
Miệng hang không quá sâu, theo nhát cuốc nữa của Cường tử, một con rắn hoa xanh từ trong hang chui ra, dọa Cường tử và Kiều Văn Lượng hét lên một tiếng 'Mẹ ơi!', lùi thẳng ra xa ba mét: "Mẹ ơi, sao lại là cái thứ này, ta không phải đào trúng ổ rắn rồi chứ."
Con rắn kia ra ngoài vốn còn hơi ngơ ngác, nghe tiếng Cường tử liền lập tức đuổi về phía hắn. Sau đó, từ trong hang lại bò ra cả một đám rắn, chạy toán loạn tứ phía. Ninh Nguyệt sợ đến nỗi chân run lẩy bẩy từ sớm, mắt không dám nhìn về phía đó, chỉ liên tục lùi về sau. Hứa Ngạn Thăng thấy tình trạng của nàng không ổn, vội chạy về phía nàng: "Ngươi sao thế?"
Ninh Nguyệt kéo tay áo Hứa Ngạn Thăng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "... Đi mau, đi mau."
Rồi kéo Hứa Ngạn Thăng chạy về phía con đường mòn bên phải xuống núi.
Con đường này nàng đi quen rồi, xuống dưới một đoạn nữa chính là chỗ nàng bắt cá lúc trước.
Nàng không nhìn thấy, ngay sau khi hai người họ quay đi, Đỗ Xảo Ngọc đã lặng lẽ bám theo.
Khi đã rời xa khỏi chỗ có rắn, Hứa Ngạn Thăng vừa định nhắc Ninh Nguyệt có thể dừng lại, thì một lực mạnh từ sau lưng đánh tới. Hai người vốn đang trong trạng thái đi nhanh xuống dốc, Hứa Ngạn Thăng bị đẩy như vậy, lao thẳng vào Ninh Nguyệt. Ninh Nguyệt đứng không vững, tay lại đang kéo tay áo Hứa Ngạn Thăng, thế là cả hai cùng lăn xuống sườn dốc, 'bịch' một tiếng rơi cả vào trong sông.
"Mau tới đây, cứu mạng với! Ninh Nguyệt và Hứa lão sư rơi xuống sông rồi!"
"Mau tới đây, có người bị thương!"
Người kêu cứu dĩ nhiên là Đỗ Xảo Ngọc, người đẩy cũng chính là nàng. Lẽ ra làm chuyện xấu thế này xong phải lập tức rời đi mới đúng, nhưng nàng đã tận mắt nhìn thấy Hứa Ngạn Thăng vì che cho Ninh Nguyệt mà đầu đập vào tảng đá, máu chảy ra ngay lúc đó. Lỡ như hắn bị đập đến bất tỉnh rồi chết đuối dưới sông thì nàng tiêu đời!
Cường tử và mọi người nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy qua bên này. Đại Giang hoảng đến nỗi đánh rơi cả cái gùi, lúc chạy tới thì thấy Ninh Nguyệt đang cố kéo Hứa Ngạn Thăng bơi vào bờ, mà Hứa Ngạn Thăng rõ ràng đã bất tỉnh.
"Tiểu cô, ta tới giúp người! Tiểu cô, người không sao chứ?"
Ninh Nguyệt cắn răng, nàng làm sao mà không sao được? Ngã một cú như vậy, tay bị trầy xước, những chỗ khác cũng bị thương ít nhiều. Quan trọng nhất là, nước sông này lạnh muốn chết đi được, bây giờ nàng vừa lạnh vừa run, lại còn phải kéo một người sống nặng hơn trăm cân. Cũng may khúc sông không rộng, độ sâu cũng có hạn, chỉ lát sau đã bơi vào đến bờ: "Nhanh, kéo hắn lên đi! Mau đưa hắn về, hắn bị thương không nhẹ đâu!"
Kiều Văn Lượng lúc này cũng đã chạy tới. Sau khi Đại Đông kéo người lên bờ, mấy người không dám trì hoãn chút nào, nâng Hứa Ngạn Thăng lên rồi vội vã chạy về phía điểm thanh niên trí thức. Bất kể thế nào cũng phải thay bộ quần áo ướt trên người Hứa Ngạn Thăng ra trước, nếu không, để lâu, dù đầu không sao cũng có thể bị lạnh mà xảy ra chuyện.
..
Bạn cần đăng nhập để bình luận