Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 514: Đệ nhất mỹ nhân 26 (length: 8278)

"Tốt, tốt, tốt, đều là tại ta sai, nhiều nhất là thêm nửa tháng nữa thôi, bệnh tình của Thái hậu sẽ không khác mấy là khỏi hẳn, đến lúc đó ta sẽ đưa nàng đi dạo quanh kinh thành này một lượt, được chứ?"
Sài Hinh Nguyệt nghe vậy vui vẻ ôm cổ Dung Tước cọ cọ, "Đây là do chàng nói đó, không được nói lời không giữ lời đâu đấy."
Dung Tước bị nàng cọ đến trong lòng ngứa ngáy, một tay nhấc bổng người nàng ném lên giường.
Trong cung có rất nhiều chuyện không thể giấu diếm được.
Vì thân phận đặc thù của Dung Tước, chỗ ở của bọn họ trong ngoài có gần hai mươi thái giám cung nữ hầu hạ.
Khi trời còn chưa tối, hai người đã giày vò nhau trong phòng, tự nhiên bị người hầu hạ nghe thấy.
Chờ khi hai người ra khỏi phòng, các cung nữ nhìn Dung Tước với ánh mắt kỳ lạ, một nam nhân đẹp trai như vậy, lại còn là Cốc chủ tương lai của Thần Y Cốc, kết quả lại là người có sở thích Long Dương, thật đáng tiếc!
Lời này truyền tới tai Hoàng thượng, Hoàng thượng trêu chọc: "Trẫm còn định ban thưởng cho đại phu vài người nữ nhân, không ngờ hắn lại thích nam tử, thật là ngoài ý trẫm."
Thái giám bên cạnh nói: "Cũng khó trách cho thiếu cốc lại thích nam tử, cái tên Dược Đồng kia môi hồng răng trắng, thật sự là, còn đẹp hơn người ta hai phần, ai mà nhìn không thích cho được!"
Chuyện này nói qua vài câu đã cho xong, đến chiều Hoàng thượng lại đi đến cung của Thái Hậu, vừa lúc gặp Dung Tước đang bắt mạch cho Thái hậu, mà tên tiểu dược đồng kia thì đứng phía sau lưng Dung Tước.
Hoàng thượng vừa bước vào liền ngửi được một mùi hương đặc biệt, trong lòng không nhịn được rung động, quay đầu đánh giá Dược Đồng một lượt, phát hiện dược đồng kia dáng dấp thực sự quá đỗi xinh đẹp, môi hồng răng trắng, thân hình mảnh mai, chỉ nhìn thôi cũng khiến Hoàng thượng động lòng không thôi.
Đây đâu phải là nam tử, rõ ràng là nữ tử, thảo nào Dung Tước vào cung cũng phải mang theo nàng, mỹ nhân như vậy, đổi ai ai mà không muốn mỗi ngày mang theo bên mình?
Đêm đó, Dung Tước bị người gọi đi xem bệnh cho một phi tử, rõ ràng phi tử kia chỉ là bẩm sinh yếu ớt, chỉ cần chú ý một chút sẽ không sao.
Kết quả, hắn lại bị người kéo đi hơn một canh giờ, lúc trở về, Sài Hinh Nguyệt đã không thấy tăm hơi.
… Trong cung điện hoa lệ, Sài Hinh Nguyệt hôn mê bất tỉnh bị mấy cung nữ khiêng lên giường lớn trong phòng ngủ, rất nhanh cung nữ thái giám đều lui xuống hết.
Nam Cung Hạo đi đến bên giường, cúi mắt nhìn người nữ nhân trên giường, dù nàng hiện tại vẫn mặc một thân nam trang, quần áo bụi bặm chẳng có nửa điểm hào quang nào, nhưng gương mặt kia thực sự quá đẹp khiến người ta không thể rời mắt.
Ở khoảng cách gần, còn có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng trên người nàng, nàng lúc này tựa như một món ngon điểm tâm ngọt, quyến rũ người ta hận không thể lập tức nếm thử.
Nam Cung Hạo lại tiến thêm một bước, đưa tay sờ xuống thắt lưng, sau đó buông màn lụa.
… Dung Tước tìm cả một canh giờ, cung nữ thái giám hầu hạ bọn họ đều ngậm miệng không nói, hắn liền hiểu ra mọi chuyện.
Trong hoàng cung mà dám trắng trợn cướp người thế này, ngoài vị kia ra thì còn có thể là ai?
Chỉ là hắn nghĩ mãi mà không ra, hắn đã giấu Hinh Nguyệt kỹ lắm rồi, tại sao vẫn bị Hoàng thượng biết thân phận?
Đêm tối đường dài, sau nửa đêm nhiệt độ càng lúc càng lạnh, Dung Tước lại giống như không cảm nhận được gì, cứ ngồi như vậy trên ghế đá ngoài sân cả đêm.
Hắn vốn nghĩ, sau khi trời sáng người kia thế nào cũng phải trả người lại, nhưng đến khi cung nhân mang đồ ăn sáng tới, rồi lại thu đồ ăn sáng, người của cung Thái Hậu tới truyền lời, hắn vẫn không thấy người đâu!
Dung Tước hiểu rồi, đúng vậy, chẳng phải hắn cũng chỉ vừa dính vào một lần là đã không nỡ buông tay hay sao?
Còn cả Tiêu Dật Phong kia nữa, biết rõ hắn và Hinh Nguyệt có quan hệ không rõ ràng, không phải vẫn muốn đoạt người về đó sao?
Hinh Nguyệt trên người đúng là có loại ma lực ấy!
Hắn ngước mắt nhìn cung nhân đang truyền lời kia, "Ngươi trở về bẩm Thái hậu, tại hạ bị bệnh, không thể xem bệnh cho Thái hậu được, xin Hoàng thượng hãy phái người khác đến."
Dứt lời, hắn liền mềm oặt ngã xuống đất.
Trong sân nhỏ một trận hỗn loạn.
Vị này chính là Thiếu cốc chủ của Thần Y cốc, là người duy nhất có thể chữa trị cho Thái Hậu, nếu hắn thật xảy ra chuyện gì, vậy thì mạng nhỏ của bọn họ coi như xong.
Việc Dung Tước ngã xỉu rất nhanh truyền đến tai Nam Cung Hạo, khuôn mặt đang dao động bỗng trở nên bất ngờ, "Bọn người hầu phía dưới đều là phế vật sao? Thiếu cốc chủ Dung ngồi trong sân cả đêm, vậy mà không có ai lên khuyên nhủ?"
Thái giám tổng quản: "… Hoàng thượng, có lẽ là do người đã nói mặc kệ Dung Tước có làm ầm ĩ như nào cũng không cần quan tâm đến hắn, những cung nữ thái giám kia…". Chỉ là nghe lệnh làm việc.
Haiz, hồng nhan họa thủy a, ai mà ngờ hậu cung giai lệ ba ngàn, mà Hoàng thượng vẫn bị một cô gái giang hồ làm cho mê muội, đúng là làm ra cái chuyện trắng trợn cướp đoạt vợ dân như thế này, hơn nữa ngay cả một đêm cũng chưa qua đã trực tiếp làm chuyện đó, chuyện này mà Hoàng thượng đổi sang thân phận khác thì đã bị người chém thành tám khúc rồi!
Mặt Nam Cung Hạo có chút đen lại, nhưng nghĩ đến chuyện tối hôm qua, hắn trực tiếp nghi ngờ Dung Tước đang giả bệnh, à, muốn dùng bệnh tình của mẫu hậu để ép hắn, quả thực là nằm mơ, "Phái thái y đến xem cho Thiếu cốc chủ Dung, mặt khác thêm nhân thủ cho nơi ở của hắn, đừng để hắn rời đi nửa bước."
Không phải muốn giả bệnh sao? Vậy thì cứ bệnh đi, dù sao Thái hậu đã có phương thuốc rồi, cứ uống thuốc là sẽ khỏe thôi.
Nếu không được, hắn có thể tiếp tục phái người đến Thần Y Cốc mời đại phu, thiếu cốc chủ không được, thì cứ mời Cốc chủ đến.
Hắn là Hoàng thượng là thiên tử, cả thiên hạ đều là của hắn, bất quá chỉ là một nữ nhân thôi, hắn đã để mắt đến thì chính là của hắn.
Mấy ngày tiếp theo, trong cung truyền ra tin tức, Hoàng thượng vừa thêm một vị Nhan Phi, ở tại Thiều Hoa điện, nghe nói vị Nhan Phi này đẹp như tiên nữ, lại còn là đệ nhất mỹ nhân giang hồ, từ khi mỹ nhân giang hồ này được phong phi, Hoàng thượng liền bảy ngày liền không rời khỏi Thiều Hoa Cung, ban thưởng cứ như nước chảy rót vào Thiều Hoa Cung.
Những nữ nhân trong cung đều tức muốn nổ phổi, tuổi xuân thì chóng tàn, Hoàng thượng sớm muộn cũng chán ghét nữ nhân kia thôi, hơn nữa, dù có thích đến mấy thì làm vua của một nước cũng không thể ngày nào cũng ở bên cạnh ả yêu nữ đó, một khi các nàng tìm được cơ hội, vậy thì Sài Hinh Nguyệt coi như xong đời.
Chỉ là các nàng nghĩ mãi không ra, Hoàng thượng ở lì trong Thiều Hoa Cung bảy ngày thì cũng thôi đi, vậy mà còn cố ý phái người nói với hoàng hậu, Nhan Phi không cần đến thỉnh an hoàng hậu, lúc ấy sắc mặt hoàng hậu quả thực đen xì, trong lòng thầm mắng Hoàng thượng bị yêu nữ mê hoặc đầu óc, nhưng lại không thể làm gì Hoàng thượng, chỉ có thể thầm chửi rủa Sài Hinh Nguyệt!
Mấy ngày nay Nam Cung Hạo trong lòng cực kỳ tốt, mặc dù người phụ nữ nhỏ kia vẫn rất bài xích hắn, luôn miệng muốn đi tìm Dung Tước, nhưng, điều này cũng không ngăn cản hai người bọn họ trên giường vô cùng hòa hợp, hơn nữa bởi vì biết nàng là phụ nữ của người khác, cùng với nàng có một loại khoái cảm yêu đương vụng trộm, loại cảm giác này trước đây chưa từng có, hắn như lập tức trẻ lại cả chục tuổi, làm gì cũng thấy có tinh thần.
Sau khi hạ triều vốn định đi Thiều Hoa Cung ngay, nhưng có thái giám đến báo, bệnh tình của Thái hậu tăng nặng, Nam Cung Hạo lập tức tối sầm mặt, chân chuyển hướng liền đi về phía cung của Thái Hậu.
"Hoàng thượng giá lâm."
"Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng Kim An."
Trong cung của Thái Hậu, hoàng hậu mang theo mấy vị tần phi ở trước giường Thái hậu chăm sóc, thấy Hoàng thượng liền nhanh chóng đứng lên thỉnh an, Nam Cung Hạo đáp tiếng "Bình thân" rồi vội vàng đi đến bên giường Thái hậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận