Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 692: Điệp tung mê ảnh 31 (length: 8003)

"Mẹ kiếp, súng máy mà vào tay hắn thì lần này thật không còn đường sống!" Người phía dưới bắt đầu nhao nhao.
Nakata trung tá bị thương ở lưng, được người dìu chạy đi, sau đó nghiến răng nghiến lợi chỉ huy đám thuộc hạ, bắt ném ống vào vị trí, "Ba dát! Nhanh nổ chết hắn cho ta! Một lũ phế vật, nhanh lên!"
Đạn pháo được sắp xếp gọn, lính còn đang chỉnh góc, một giây sau, Ninh Nguyệt đã giơ súng bắn tỉa lên, bắn vào ống ném, đạn pháo phát nổ một tiếng vang trời, chi gãy cùng thịt nát văng tứ tung!
Nakata trung tá lần này không còn may mắn như trước, tứ chi bị nổ bay hết, người cũng tắt thở tại chỗ!
Ninh Nguyệt giết điên rồi sao!
Dù sao, nàng có thể sống đến khi chết tự nhiên hay không còn phải xem nàng giết bao nhiêu kẻ xấu, gặp được cơ hội tốt như vậy, nàng có thể không điên cuồng giày xéo?
Người ở ngoài cửa chính đều tránh né trốn vào chỗ khuất, Ninh Nguyệt lại từ lô cốt nhảy lên đầu tường, đổi chỗ ẩn vào bóng tối, Ẩn Thân Phù vừa dán vào người, cả người liền biến mất tại chỗ.
Hết cách, nàng giết quá nhiều người, đám người này đều khôn lanh cả, ai nấy đều lẫn trốn rất xa, mà nàng lại không thể cứ dùng súng bắn tỉa hạng nặng để giết người được, chỉ còn cách chạy trước.
Nàng thản nhiên bỏ đi, số 76 thiệt hại thảm hại!
Cả viện bị phá tan hoang không thể dùng thì thôi, nhà giam cũng trống rỗng, bất kể tù nhân thuộc phe nào cũng đều trốn hết.
Những người phiên trực ở số 76 tối qua, cả đám viện trợ đến số 76 đều bị giết tan tác, gần như mười phần thì hết bảy, những tên Hán gian còn sống sót thì sợ mất mật, đám lưu manh giả danh quỷ sứ cũng không dám bén mảng đến gần số 76.
Còn cấp cao Nhật Bản thì vừa khiếp sợ vừa lo sợ, Vân Tử ở phía Nam đã chết, Nakata trung tá chết rồi, Đinh Mặc Xuân cũng chết rồi, cộng thêm lời miêu tả của những người sống sót tận mắt chứng kiến tối qua, đến cả Tá Đằng thiếu tướng cũng tỏ ra lo lắng mơ hồ: "Ba dát! Một người mà lại có thể lợi hại đến thế sao? Đột nhiên xuất hiện rồi lại đột ngột biến mất, mấy trăm người vây đánh mà vẫn có thể giết vào giết ra rồi an toàn trốn thoát?
Ta không tin không ai có thể bắt được tên đặc công quỷ quái này!
Các ngươi ai đi?"
Đám thuộc hạ khác đều im như thóc, bọn họ đến cái nơi này đánh trận thật sự là vì hiến thân cho đế quốc sao?
Không, bọn họ vì lập công gây dựng sự nghiệp! Mà lập công là để sống cho khỏe, chứ không phải đi chết!
Dao không kề lên đầu mình thì không cảm thấy đau, nhưng đến một ngày nào đó phát hiện một con dao treo lơ lửng trên đầu mình, họ chỉ nghĩ đến trốn, trốn thật xa, để cái dao đó đừng rơi xuống đầu mình!
Hoa Hạ có một đặc công lợi hại như vậy, họ chỉ muốn trốn càng xa càng tốt, ai muốn đi chọc vào đối phương?
Thế nên trong phòng họp không một ai lên tiếng, Tá Đằng thiếu tướng tức giận đến mặt mày tái mét, thật đúng là một đám phế vật!
Cũng may Trương Tam Bảo đang ngồi ở nhà mà đổ mồ hôi đầy trán, hắn cái gì mà may mắn quá thể!
Tối qua, hắn vốn nhận tin đi bắt hồng đảng ở nông thôn, kết quả trên đường về thì xe bị hỏng, lái xe sửa mất cả buổi mới xong, khi đó đã là nửa đêm.
Hắn nghĩ bụng nửa đêm gà gáy thế này về làm gì, vợ thì xuất ngoại rồi, dứt khoát để cho thuộc hạ đem đám hồng đảng kia giao cho liên đội trưởng đội hiến binh luôn mồm nịnh bợ kia.
Dù sao con người mà, không thể cứ đi một chân, có hai đùi mới đi được đường rộng.
Hành động này của hắn khiến vị Trung đội trưởng kia thích chí, thế là kéo hắn đi vào nhà tắm công cộng của người Nhật Bản, ngâm mình rồi lại ôm mỹ nhân… điều này thì khó mà không làm chút gì!
Chưa kịp làm gì, bên ngoài đã vang lên một tràng tiếng súng.
Liên đội trưởng định ra ngoài, bị Trương Tam Bảo kéo lại: "Tiểu Tuyền đội trưởng, anh nghe lời khuyên của tôi đi, dạo này Thượng Hải người tài ba xuất hiện nhiều lắm, đừng nói cái vị phi ảnh cách tường giết người kia, mà ngay cả vị hồng đảng vào số 76 như chốn không người kia, ai cũng dễ dàng lấy mạng của chúng ta được!
Khi nào nhóm mà bắt một tên là không khó, số 76 lắm người thế còn bắt không nổi.
Chúng ta không thiếu một mạng, bắt không được thì đi chính là mất mạng!" Vậy nên anh hãy tiếc chút mạng mà sống đi.
Không thể không nói, việc Trương Tam Bảo có thể sống đến giờ là vì hắn có đầu óc là một phần rất lớn.
Viên Trung đội trưởng kia cũng bị thuyết phục, cuối cùng vẫn không hề rời đi.
Sau đó chờ đến sáng nhận được tin tức, hai người đều có cảm giác sống sót sau tai họa.
Trương Tam Bảo: Nếu hắn không nghĩ rút ngắn mối quan hệ với Tiểu Tuyền, áp giải hồng đảng vào ngục chắc chắn là hắn, thì tối qua chính là ngày giỗ của hắn.
Tiểu Tuyền: Nếu không có Trương Tam Bảo ngăn cản, hắn mà đến số 76 thật thì sang năm này cả nhà sẽ phải hóa vàng cho hắn!

Còn Tổ trưởng Vũ thì cả đêm mất ngủ, trái tim của hắn cứ như treo lơ lửng trên không, đáng tiếc từ khi Thất Tinh náo loạn, trên đường phố bắt đầu giới nghiêm, Trương Khả Lệ đi ra ngoài thăm dò tin tức mãi mà chưa về, hắn sợ nàng đã bị người bắt đi.
Mắt thấy đồng hồ đã chỉ 8 giờ, Vũ Vân Châu định ra ngoài tìm người thì lúc này cửa phòng có người mở từ bên ngoài.
"Ngươi cũng coi như đã về, rốt cuộc bên ngoài thế nào?"
Trương Khả Lệ đưa giỏ thức ăn trong tay cho Vũ Vân Châu, nhưng lại tiến thẳng đến ấm trà, "Hắn chạy rồi! Khoan hãy hỏi, để ta uống ngụm nước đã!"
Vũ Vân Châu vừa nghe Thất Tinh chạy trốn, liền thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt rồi, ta treo tim cả đêm, cuối cùng cũng buông được rồi."
Hắn vội đến bên bàn, thấy Trương Khả Lệ uống hết một chén trà, lại rót thêm cho nàng chén nữa, cứ rót liền ba chén trà vào bụng, Trương Khả Lệ mới hoàn hồn.
"Ngươi không biết đâu, bích họa Thất Tinh được dán ở khắp nơi, người Nhật đang treo thưởng nàng đó!"
Vũ Vân Châu giật mình, "Cái gì? Vậy chẳng phải Thất Tinh phải lập tức rời khỏi Thượng Hải sao?"
Trương Khả Lệ vội xua tay, "Ngươi nói nhỏ thôi! Không phải gương mặt đó, giả thôi."
Vũ Vân Châu thở phào nhẹ nhõm.
"Vẫn chỉ nửa mặt. Ngươi không biết đấy thôi, tối qua số 76 suýt chút nữa bị Thất Tinh phế rồi!
Có biết vì sao hôm nay không có đi lục soát từng nhà không?"
"Vì sao?" Vũ Vân Châu cũng rất hoang mang, xảy ra chuyện lớn như vậy mà sao người Nhật chỉ giới nghiêm chứ không điều tra?
"Ta cố ý ra ngoài hóng hớt thêm một chút, bây giờ bọn họ đều gọi Thất Tinh là thần rồi, Đinh Mặc Xuân chết rồi, nhất là tên ở vị trí cao là Nam Phương Vân Tử kia cũng chết rồi, còn có Nakata trung tá Nhật Bản đến chi viện cũng chết, có người sáng nay tận mắt thấy xe tải lớn chở đầy thi thể kéo ra từ số 76, lại có người thấy rất nhiều thịt nát ở ngay cửa số 76.
Đám chó Hán gian nói Thất Tinh đến vô ảnh đi vô tung, muốn giết ai là giết, lại có người nói không tìm ra là may, mà tìm ra thì bọn chúng sẽ mất mạng.
Thậm chí còn có người nói Thất Tinh là quỷ thần…." Trương Khả Lệ càng nói càng hưng phấn, Thất Tinh à, quả thực là thần của nàng rồi!
Nàng sống từng này năm rồi chưa thấy ai dám đánh nhau với lũ quỷ con như thế!
Vũ Vân Châu kinh ngạc tột độ, "Trại huấn luyện quân thống tốt đến vậy sao?"
Trương Khả Lệ: "Làm sao có chuyện đó được? Thất Tinh là trời phú dị bẩm thì may ra còn có! Bằng không thì lũ quỷ con chết tuyệt rồi!"
"Tốt, ngươi canh giúp ta, ta phải đưa tin này ra ngoài, ở Thượng Hải mà đi lên, cấp trên nói vòng vo cũng toàn là tán thưởng Thất Tinh, nhưng bây giờ thấy, chúng ta vẫn đánh giá thấp nàng rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận