Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 328: Pháo hôi đỉnh lưu 32 (length: 8047)

"Còn chờ đến lúc về làm gì, đợi chút nữa thì một người mang lên mấy cái đầu, trực tiếp gửi chuyển phát nhanh, không sai biệt lắm sáng mai trong nhà có thể nhận được."
Khúc Văn Nhã và Trương Túc vội vàng xua tay, "Chúng ta kỳ tiết mục này, còn không biết dùng bao nhiêu tiền đâu, có tiền cũng tiết kiệm một chút đi."
Hai người đều không phải không có tiền, làm tiết mục ké được chút tiếng thơm đã là nể mặt lắm rồi, đâu còn có thể để người ta bỏ tiền ra mua đồ!
Tô Mạt cũng nói: "Đâu có thiếu tiền, đợi quay xong tiết mục rồi mua cũng như nhau."
Ninh Nguyệt thấy ba người thật sự từ chối, lúc này mới không nói gì nữa.
Ăn một bữa đồ ăn phong phú, hợp lý, đặc sắc, bốn người thuê xe bắt đầu tham quan Cổ thành, cửa Cổ thành, di chỉ khu dân cư Cổ thành, quán kỷ niệm, vân vân. Nền văn hóa lâu đời cùng vẻ thần bí của Cổ thành dễ dàng khiến người ta quên đi hết thảy phiền não, rời xa thế tục ồn ào, lẳng lặng mà trôi qua năm tháng.
Đêm về khách sạn, Trần Khải và Triệu Huân nằm vật ra trên ghế sofa, Chung Nhất Chương sắc mặt cũng không tốt chút nào. Ba người bọn họ không có đi cùng nhau, Triệu Huân và Trần Khải bê đĩa cả buổi sáng, kiếm được hai trăm đồng tiền đáng thương, mỗi người mua một suất cơm hộp, buổi chiều lại dùng số tiền còn lại để du lịch nghèo nửa ngày Cổ thành, tóm lại, bọn họ lúc này vừa mệt vừa đói, một chữ cũng không muốn nói.
Trần đạo kỳ này ở lại làm khách, buổi tối là tổ chương trình sắp xếp, làm tiệc nướng tự phục vụ ngay tại khách sạn, đồng thời mời khách quý biểu diễn, vừa ăn vừa hát.
Trần Khải hát một ca khúc sở trường, trực tiếp gọi Ninh Nguyệt, "An Ninh Nguyệt, ngươi cũng làm một tiết mục đi, hát cũng được."
Tô Mạt đang ăn đồ cũng không ồn ào: "Lên một bài, lên một bài."
Ninh Nguyệt đang gặm cánh gà, bị Trần Khải gọi tới liền nuốt thức ăn trong miệng xuống, đặt cánh gà vào đĩa, dùng giấy lau miệng, hơi ngả người về sau dựa vào ghế, cả người cực kỳ thoải mái, "Có các ngươi mấy ca sĩ chuyên nghiệp ở đây, ta không múa rìu qua mắt thợ, nếu không ta kể cho mọi người một câu chuyện liên quan tới ước mơ nhé."
Tô Mạt cực kỳ nể tình, vỗ tay lên.
Ninh Nguyệt "khụ khụ" một tiếng, sau đó mặt dày mày dạn bắt đầu ba hoa.
"Mọi người đều biết nhà ta ở nông thôn đúng không? Hồi đó, nhà ta rất nghèo, cặp sách của ta đi học đều là của mấy đứa nhỏ nhà người thân dùng lại, sách thì mượn lại sách cũ, không có hộp bút, nên tự may một cái túi vải, bên trên may hai cái cúc, bút chì và cục tẩy nhét vào rồi cài cúc lại, thế là cái hộp bút của ta."
Đám người im thin thít: . . . Dù sao thì cũng chỉ muốn nhấn mạnh chữ nghèo!
"A, thương nàng quá đi, biết thế đã cho nàng cái hộp bút của tôi rồi!"
"Trên lầu cút!"
Ninh Nguyệt tiếp tục: "Năm thứ hai đó, ta bị ốm, mấy thím, mấy cô bác trong thôn đều mang đồ đến thăm ta, những đồ đó bao gồm nhưng không giới hạn trong: hoa quả đóng hộp, mì sợi, trứng gà, đường đỏ, sữa bò, mì ăn liền. . .
Cũng chính lần ốm đó mà ta lần đầu tiên ăn mì ăn liền, ta cảm thấy, mì ăn liền ngon quá đi mất, sao nó có thể ngon như vậy?
Từ đó, ta có một ước mơ: Lớn lên nhất định phải cố gắng kiếm tiền, để mỗi ngày đều được ăn mì ăn liền!
Lúc ấy cảm thấy ước mơ này to lớn quá, hơi khó hoàn thành, cho nên ta đã cố gắng rất nhiều, ví dụ như ăn nhiều cơm, học giỏi, thỉnh thoảng cũng giả ốm này kia."
"Kết quả. . . Nửa năm trước, ước mơ của ta đã thành hiện thực!"
"Phụt! Ha ha ha!" Khúc Văn Nhã thật sự nhịn không được, cười thành tiếng.
Nói thật, nàng cũng đã xem không ít chương trình ca nhạc, trong đó các tuyển thủ cố tình kể chuyện đời mình bi thảm để lấy lòng thương và phiếu bầu, nhưng An Ninh Nguyệt kể như vậy, nàng không thể nào thấy An Ninh Nguyệt đang tỏ vẻ đáng thương, mà chỉ cảm thấy rất hài!
Phòng phát trực tiếp bình luận: "Thần ơi, 'vì thế ta đã cố gắng rất nhiều', có ý là giả bệnh là cố gắng hả!"
"Dáng vẻ nghiêm túc kể chuyện cười của nàng thật sự buồn cười quá."
"Mọi người phát hiện chưa? An Ninh Nguyệt hình như thay đổi nhiều lắm, hồi trước đồng đội không ít người diss nàng, nói nàng tự ti, người khác nói nàng ở nông thôn thì nàng liền giở mặt."
"Lời đồn không đáng tin! Những chuyện lùm xùm trên mạng gần đây, mấy người vẫn chưa hiểu đạo lý này sao?"
"Trên lầu nói phải, có lẽ do tôi cảm thấy An Ninh Nguyệt khác trước, lúc nàng thản nhiên nói về xuất thân của mình, vẻ mặt rất tự nhiên, bình thản, như thể nàng căn bản không cảm thấy có gì sai với xuất thân đó. Không tìm được từ nào để miêu tả trạng thái của nàng bây giờ."
"Có phải cảm giác nàng kiểu như 'Minh Nguyệt cô Vân, Thanh tịch liêu rơi' không?"
"Đúng đó, chính là cái cảm giác này! Chẳng lẽ trước kia bị bạo lực mạng, khiến nàng có ý định đi tu rồi?"
"Trên lầu xéo đi, Nguyệt Nguyệt nhà ta sẽ không đi tu đâu, đừng làm tụi này sợ!"
"Mọi người có phát hiện không, rõ ràng lúc nàng chưa mở miệng thì sự tồn tại của nàng rất thấp, cứ ngồi đó ăn mà không chiếm ống kính, nhưng từ khi nàng mở miệng, nàng liền trở thành trung tâm của những người này, như thể chỉ cần có nàng thì những người khác đều trở thành nền!"
"Quan trọng là nàng đẹp mà! Thật là kỳ lạ, trước kia cũng thấy nàng đẹp, nhưng không có cảm xúc gì lớn, giờ nhìn mặt nàng thì thấy sao mà nàng đẹp dữ vậy? Ta muốn yêu thích nàng!"
Lúc này trên màn hình, Ninh Nguyệt hướng về ống kính làm động tác cảm ơn: "Cảm ơn một vài người đã cho ta hiểu ra một đạo lý!"
Khúc Văn Nhã ngạc nhiên hỏi: "Đạo lý gì?"
Mấy chuyện dưa bở trên mạng hai ngày nay nàng không bỏ sót cái nào, nên đương nhiên biết 'một vài người' mà cô nói là ai. Nàng thật không ngờ, An Ninh Nguyệt gan lớn như vậy, vậy mà lại nhắc chuyện này trong chương trình trực tiếp.
"Hóa ra thực hiện ước mơ đơn giản vậy, ta chỉ cần không cố gắng là được!"
Đám người không nhịn được nữa, cuối cùng cũng bật cười.
Bình luận trên màn hình cũng một loạt ha ha ha, "Chẳng phải là vì ước mơ của cô quá đơn giản nên mới dễ thực hiện vậy sao?"
"Nhà An Ninh Nguyệt nghèo vậy sao? Nàng năm nay mới hơn hai mươi, mười hai mười ba năm trước đến mì ăn liền cũng không có mà ăn, thảm quá vậy!"
"Đáng ghét nhất là mấy kẻ cố tình hãm hại nàng có phải không? Nếu không phải bọn đó thì sao nàng đến nỗi phải sống mỗi ngày ăn mì ăn liền chứ?"
Tô Mạt cười vui vẻ nhất: "Không ngờ ngươi lại biết kể chuyện cười, nhưng đáng tiếc chuyện cười này không hề buồn cười."
"Không buồn cười mà ngươi vẫn cười?"
"Ta cười vì chính bản thân ngươi kể chuyện cười đã buồn cười rồi, chứ không liên quan gì đến chuyện cười ngươi kể!"
Ninh Nguyệt cười yếu ớt: "Được thôi, tùy ngươi! Ta quả thật không hợp kể chuyện cười, lần sau không nói nữa. Đến lượt ai rồi, tiếp theo, tiếp theo."
Trần Khải chủ động xin ra trận: "Để tôi, để tôi, cho mọi người thưởng thức bài hát mới của tôi."
Anh cầm chiếc ghita do tổ chương trình chuẩn bị, bắt đầu vừa đàn vừa hát.
Ninh Nguyệt lần nữa cầm miếng cánh gà của mình, thong thả ăn, chỉ là, lần này ánh mắt của cô cứ dán chặt vào tay Trần Khải đang đàn ghita.
Ghita à, gần như là kỹ năng cần thiết của mọi ca sĩ, nguyên chủ không có cơ hội học. Bây giờ cô thật sự muốn học ghita, nhưng mẹ của cô coi thường ghita, cảm thấy nó không cao quý bằng dương cầm, không tao nhã bằng violon, về sau, cô đi học dương cầm và violon, còn ghita thì cô chưa hề đụng tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận