Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 165: Thập niên bảy mươi Phúc Bảo 9 0 (length: 8151)

Đỗ Đào Hoa hằn học nói: "Mẹ, mẹ có phát hiện không, Đỗ Ninh Nguyệt và ta xung khắc.
Hai ta kém nhau nửa tuổi, nàng sinh ra liền thành Phúc Bảo, được mẹ của nàng hết mực sủng ái nuôi lớn, còn ta đây, chỉ bởi vì là con gái nên không được cha ta thích, sáu tuổi đã phải làm đủ thứ việc, ngay cả việc đi học cũng là ta phải cầu đi cầu lại, cam đoan tan học về nhất định sẽ giúp nhà làm việc mới đổi được. Tốt nghiệp trung học cơ sở xong ta liền ra đồng làm việc, kiếm sáu cái công điểm về nhà đều bị Đại tẩu, Nhị tẩu lườm nguýt.
Mãi cho đến năm trước ta bị ngã một cái, vận khí mới tốt lên một chút, khi đó thanh danh của Ninh Nguyệt liền không được dễ nghe cho lắm."
Nàng là bị ngã vỡ đầu mới trùng sinh trở về, sau đó liền tìm cách làm cho thanh danh của Đỗ Ninh Nguyệt thối đi, Đỗ Ninh Nguyệt quả thực đã trải qua một khoảng thời gian không mấy Thư Tâm.
"Năm ngoái nàng phải mỗi ngày xuống đồng kiếm công điểm, ta thì vào thành làm công nhân của nhà máy máy móc nông nghiệp.
Ta thật vất vả mới đứng vững chân trong xưởng, chân trước Ninh Nguyệt đi làm lão sư, chân sau ta liền bị trong xưởng khai trừ rồi, mẹ nói xem, có phải nàng khắc ta không?
Chỉ cần cuộc sống của nàng tốt hơn, cuộc sống của ta sẽ không thể tốt đẹp nổi, cục tức này ta nuốt thế nào cũng không trôi!"
Mã Tam cúc quá sợ hãi: "Con nói cái gì? Bị trong xưởng khai trừ rồi? Vì lý do gì?"
Đỗ Đào Hoa nghiến răng nghiến lợi nói: "Bị hai cái tiện nhân báo cáo! Nói công việc này của ta đến không đứng đắn, trong xưởng phái người đi điều tra, sau đó liền khai trừ ta rồi."
Kỳ thực sự tình còn nghiêm trọng hơn nhiều so với lời nàng nói, trong xưởng điều tra ra Lý lão đầu là người bán công việc cho nàng, kết quả Lý lão đầu lại còn từng gặp mặt Đỗ Đào Hoa, nếu để trong xưởng tra được nữa, thì cả Uông Thư Nguyên cũng phải chịu vạ lây.
Nghiêm trọng hơn chính là, chuyện của hai người rất có thể sẽ không giấu được nữa, sau đó Uông Thư Nguyên dứt khoát lại đến nhà Lý lão đầu một chuyến, nhét tiền, để Lý lão đầu cắn chết nói rằng chính là một người đàn bà trung niên mua công việc cho Đỗ Đào Hoa, nhưng người đàn bà đó hắn không quen biết.
Lúc hỏi Đỗ Đào Hoa, Đỗ Đào Hoa một chữ cũng không dám nói, về sau, trong xưởng liền trực tiếp đem người khai trừ.
Nàng chân trước bị khai trừ, chân sau công công bà bà liền tới cửa hưng sư vấn tội, công công thậm chí còn buộc Giang Long Sinh phải ly hôn với nàng, tức giận đến mức Đỗ Đào Hoa cũng đã nói mấy lời oán hận, Giang Long Sinh bên nào cũng không khuyên nổi, chỉ đành đưa nàng về nhà mẹ đẻ trước.
"Con nói hai cái tiện nhân báo cáo, con có biết người báo cáo con là ai không?"
Đỗ Đào Hoa gật đầu, nàng vào xưởng mới được bao lâu?
Muốn nói đắc tội người thì ngoài Uông Thư Nguyên ra căn bản không có ai khác! Nhưng với quan hệ hiện tại của hai người, Uông Thư Nguyên không thể nào làm như vậy!
Người tung tin đồn nhảm cho nàng chỉ nói nàng làm phá hài, còn nói như thể tận mắt trông thấy. Nếu đã tận mắt trông thấy, dĩ nhiên phải biết người đàn ông làm phá hài với nàng là ai, nhưng người đó một câu cũng không nhắc tới Uông Thư Nguyên, chỉ đẩy nàng ra chịu trận. Vậy người đó không phải vợ của Uông Thư Nguyên thì chính là tình nhân của hắn, Vương Tiểu Hoa.
Vợ của Uông Thư Nguyên nếu biết quan hệ hai người khẳng định sẽ đại náo một trận, loại trừ như vậy, cũng chỉ còn lại có Vương Tiểu Hoa!
Còn về người báo cáo còn lại, ngay từ đầu nàng tưởng rằng đó là Đỗ Ninh Nguyệt!
Dù sao, từ lúc trùng sinh trở về hơn một năm gần hai năm nay, người duy nhất nàng từng đối phó cũng chỉ có một mình Đỗ Ninh Nguyệt!
Nhưng lúc nàng rời đi đã nằng nặc đòi Uông Thư Nguyên lấy hai phong thư đó cho nàng xem một chút, một phong thư chắc chắn là bút tích của Vương Tiểu Hoa, căn bản không cần nhìn chữ viết.
Chữ viết trên một phong thư khác quả thực quá quen thuộc.
Nàng lớn hơn Đỗ Xảo Ngọc một tuổi, nhưng đi học muộn một năm, cho nên học cùng lớp với Đỗ Xảo Ngọc, còn là bạn cùng bàn, sao có thể không biết mấy nét chữ chó bò của nàng ta chứ?
Đỗ Xảo Ngọc đã dám phạm đến trên đầu nàng, vậy cũng đừng trách nàng trả thù trở lại!
Vốn dĩ nàng chỉ muốn đối phó một mình Đỗ Ninh Nguyệt, hiện tại trong mục tiêu kẻ thù của nàng lại tăng thêm một Đỗ Xảo Ngọc, hai người đó đừng ai nghĩ đến chuyện có ngày sống dễ chịu!
"Mẹ, những chuyện khác mẹ cũng không cần hỏi, mẹ chỉ cần biết, con nhất định phải đạp Đỗ Ninh Nguyệt xuống mới được, bằng không cuộc sống của con sẽ không khá lên nổi."
"Hay là, mẹ cũng viết một lá thư cử báo đi báo cáo nàng, để nàng làm không thành lão sư nữa!"
Đỗ Đào Hoa: "Vậy mẹ định báo cáo nàng thế nào?"
Mã Tam cúc nghẹn lời, đúng vậy, bà muốn báo cáo Đỗ Ninh Nguyệt cái gì? Nói nàng đánh chửi trẻ con?
Tội danh này nếu gán lên đầu Đỗ Xảo Ngọc thì còn khá phù hợp, cái con nha đầu chết tiệt kia tính tình thiếu cùng dây cung, bình thường đánh chửi học sinh không ít, đã bị tìm gặp bao nhiêu lần cũng không có nửa điểm tiến bộ, còn Ninh Nguyệt thì khác hẳn, nghe nói nàng dạy rất tốt, điều này bảo bà làm sao báo cáo được?
"Được rồi, chuyện này mẹ đừng quản nhiều, trong lòng con đã có chủ ý. Trước kia Ninh Nguyệt thích lên núi, sau khi làm lão sư nàng còn đi không?"
"Thường xuyên có thể trông thấy nàng từ trên núi xuống, Đại Dũng còn nói đầu tuần hắn dẫn theo bọn đệ đệ lên núi móc trứng chim thì gặp được nàng."
Đỗ Đào Hoa yên tâm, sau đó đầu óc nóng lên liền vội vàng xuống giường.
"Con xuống giường làm gì?"
Đỗ Đào Hoa nói: "Con ra ngoài có việc, mẹ đừng bận tâm!"
Công việc mất rồi nàng có thể tìm lại cái khác, nhưng không xử lý Đỗ Ninh Nguyệt cùng Đỗ Xảo Ngọc cho ra ngô ra khoai, khó đảm bảo công việc sau này của nàng không bị liên lụy nữa, cho nên việc cấp bách chính là trước tiên phải giải quyết hết hai cái sao quả tạ này!
Bởi vậy nàng ra khỏi cửa liền đi thẳng đến nhà Đỗ Xảo Ngọc!
Hai nhà cách nhau một thửa đất, Đỗ Đào Hoa lại đang mang thai, đi có chút chậm, đợi lúc nàng đến nhà Đỗ Xảo Ngọc, vừa vặn gặp nàng ta ra đóng cửa sân.
Sân nhà có hàng rào giậu. Mượn ánh sáng từ trong sân, Đỗ Xảo Ngọc liếc thấy người phụ nữ bên ngoài, "A, đây không phải Đỗ Đào Hoa sao? Sao công nhân trong thành về nhà lại chạy đến cửa nhà ta thế này, có chuyện gì à?"
Đỗ Đào Hoa sầm mặt, "Ra đây, ta có việc tìm ngươi."
Đỗ Xảo Ngọc căn bản không ngờ chuyện mình làm đã bị Đỗ Đào Hoa phát hiện, trong lòng dương dương đắc ý, thậm chí còn đang nghĩ, thư cử báo đã gửi đi lâu như vậy rồi, con Đỗ Đào Hoa chết tiệt sao vẫn chưa bị điều tra nhỉ?
"Ta chẳng thấy có gì hay để nói với ngươi cả."
"Ngươi nếu không muốn bị người khác biết cái công việc dạy học này của ngươi là đã chiếm suất của người khác mà có được, vậy thì lập tức ra đây cho ta, bằng không ta không ngại sáng mai đến trường học tuyên dương chuyện này đâu!"
Mặt Đỗ Xảo Ngọc lập tức biến sắc, trong giọng nói mang theo vẻ táo bạo: "Ngươi nói hươu nói vượn cái gì đấy? Ta làm được lão sư là do chính ta thi đỗ, lúc nào chiếm suất của người khác chứ?"
Đỗ Đào Hoa không nói gì, cứ thế âm trầm nhìn nàng ta.
Dần dần, khí thế của Đỗ Xảo Ngọc cuối cùng cũng yếu đi, nàng ta từ trong cửa đi ra, sáp lại gần Đỗ Đào Hoa, hạ giọng hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Đỗ Đào Hoa khinh miệt liếc nàng ta một cái: "Ngươi nếu còn muốn làm lão sư thì giúp ta làm một chuyện, làm tốt thì chuyện này coi như xong, làm không xong, làm không xong thì ngươi liệu mà tạm biệt trường học của ngươi đi."
Đỗ Xảo Ngọc nản lòng, ngập ngừng mấy hơi thở mới nói: "Có bản lĩnh thì ngươi đi mà làm loạn lên, ngươi không có chứng cứ nói ra cũng chẳng ai tin!"
"Cần chứng cứ gì chứ, chỉ cần bảo hiệu trưởng ra lại một bộ đề thi để kiểm tra ngươi là được.
Người khác không biết chứ ta lại không biết sao? Thời đi học cái thành tích cẩu thí của ngươi miễn cưỡng đủ điểm qua, lại còn là chép bài thi của ta!
Ngươi làm sao có thể vượt qua mấy người thanh niên trí thức kia để được làm lão sư chứ?
Ngươi mà thi qua được thì ta đem đầu vặn xuống cho ngươi làm cầu mà đá!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận