Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 432: Tu chân cuộn vương 6 0 (length: 7949)

Rất nhanh, Ninh Nguyệt tìm được vị trí của trận nhãn Đinh Chỉ. Theo ý nghĩ của nàng, những luồng kiếm khí mang tính công kích kia biến mất ngay tức khắc, nàng cũng xuất hiện trước mặt Đinh Chỉ.
"Khương sư tỷ? Sao ngươi cũng bị mắc kẹt trong trận này... Không đúng, Khương sư tỷ, có phải ngươi cố ý đến tìm ta?"
Ninh Nguyệt gật đầu, "Ta nói ngắn gọn thôi, hôm trước ta không đưa ngươi cùng Tống Uyển Yên ra khỏi bí cảnh, với tính tình nhỏ mọn của nàng ta, chắc chắn sẽ tìm cách đối phó ngươi. Cho nên, khi ra khỏi bí cảnh, ngươi phải hết sức cẩn thận."
Nói rồi, nàng lấy ra một miếng ngọc bài hình hoa, đưa cho Đinh Chỉ, "Đây là một cái trữ vật ngọc bài, ngươi nhỏ máu nhận chủ đi. Trong ngọc bài có mấy viên Lưu Ảnh Thạch nhỏ, khi Tống Uyển Yên hoặc Tống Thiên Thần đơn độc gặp ngươi, hoặc khi ngươi thấy tình huống không ổn thì tranh thủ dùng cái này bí mật ghi lại, sau đó tìm cách chạy trốn.
"Trong đó có mấy bình đan dược ta luyện chế, có thể chữa thương, bổ linh khí, còn có mấy tấm phù lục cực phẩm. Dán lên người có thể chặn được một đòn tấn công của kẻ dưới Hóa Thần. Ngoài ra còn có hai tấm bùa dịch chuyển tức thời cực phẩm, cùng một ít linh thạch, ta hy vọng ngươi không bao giờ phải dùng đến những thứ này.
"Nhưng nếu thật sự gặp nguy hiểm, cứ liên lạc với ta, ta chắc chắn sẽ dốc hết sức giúp ngươi."
Đinh Chỉ cầm miếng ngọc bài hình hoa nhỏ xíu kia, trong lòng rối bời. Lúc mới quen, nàng chỉ cảm thấy Khương sư tỷ rất hứng thú với tiểu sư muội, nhưng càng tiếp xúc nhiều, nàng càng cảm nhận được Khương sư tỷ cũng mang theo địch ý với tiểu sư muội!
Hơn nữa, có vẻ như nàng hiểu rất rõ về tính cách của Tống Uyển Yên, điều này khiến nàng rất tò mò, rốt cuộc thì địch ý của Khương sư tỷ đối với tiểu sư muội bắt nguồn từ đâu.
Bất quá, tất cả điều này đều không bằng lời nàng vừa nói gây rung động, nghe ý nàng, lần này trở về, sư tôn và tiểu sư muội định làm gì nàng?
Nàng chỉ là một đệ tử ngoan ngoãn, thành thật nghe lời, hai người kia có thể làm gì nàng chứ?
"Khương sư tỷ..."
Ninh Nguyệt cân nhắc một hồi, dựa trên sự hiểu biết của mình về Đinh Chỉ, cô nương này thông minh, chắc sẽ không hiểu lầm nàng, nhưng cho dù muốn nói cho nàng sự thật cũng phải cân nhắc cách thức và phương pháp: "Ngươi có bao giờ nghĩ đến, Tống chân nhân thu nhận đệ tử toàn là linh căn cực phẩm, tại sao lại thu ngươi là song linh căn không?"
Đinh Chỉ kinh ngạc ngẩng đầu, "Khương sư tỷ, Tống Uyển Yên cũng là song linh căn."
Ninh Nguyệt: ...
"Sư tôn của ngươi có phải vẫn muốn rửa bỏ một linh căn cho Tống Uyển Yên không?"
"Đúng, lần trước đi tìm tẩy linh thảo chẳng phải chúng ta cũng gặp nhau sao?"
"Vậy ông ấy có từng nói sẽ tìm tẩy linh thảo cho ngươi không?"
Đinh Chỉ: "... Khương sư tỷ, tiểu sư muội có linh căn thủy hỏa không có lợi cho tu luyện.
Hơn nữa, trưởng bối luôn thương người nhỏ nhất, Khương sư tỷ ở Vạn Kiếm Tông cũng chẳng phải là được sư tôn của ngươi yêu thích nhất sao?"
Khóe miệng Ninh Nguyệt giật giật, nàng hơi nghi ngờ phán đoán vừa rồi của mình.
"Nói thẳng ra vậy, "Ngươi cẩn thận một chút, Tống, sư tôn của ngươi luôn không tìm được tẩy linh thảo, có lẽ sẽ nghĩ ra biện pháp khác, tẩy linh đan có thể rửa linh căn, vậy trực tiếp rút bỏ linh căn thừa cũng giống nhau thôi.
Mặc dù chưa nghe nói ai từng làm chuyện như vậy, nhưng thử thêm vài lần, biết đâu Tống Thiên Thần sẽ thành công thì sao."
Vẻ mặt tươi cười của Đinh Chỉ cứng đờ, kết hợp với những lời vừa rồi của Khương sư tỷ, chẳng phải có nghĩa là tác dụng của nàng là để sư tôn luyện tay hay sao?
Nếu thành công, sư tôn sẽ cấy ghép linh căn cho tiểu sư muội để đảm bảo nàng không có bất kỳ sơ suất nào!
Sao có thể như vậy được?
Ninh Nguyệt: Muốn tin hay không thì tùy ngươi, nếu là nàng thì nàng cũng không tin!
"Ha ha ha, ta đùa với ngươi thôi, ngươi mau khế ước ngọc bài đi."
Đinh Chỉ mím môi không nói gì, làm sao có thể là trò đùa được? Đầu óc Khương sư tỷ cũng đâu có bị úng nước, nếu không biết chuyện gì sao có thể nói ra những lời này?
Nhưng nàng cũng không nói gì thêm, nặn ra một giọt máu nhỏ lên ngọc bài trong tay.
Một giây sau, máu biến mất, ngọc bài ban nãy cầm trong tay Đinh Chỉ cũng không thấy đâu, nhưng ở cổ tay trái của nàng, xuất hiện thêm một đóa hoa, chưa đầy mấy hơi thở, đóa hoa kia đã biến mất.
"Cái này..." Ngọc bài không gian hóa thành ấn ký rồi biến mất, đây không phải là điều mà một Luyện Khí sư bình thường có thể làm ra, hơn nữa trước giờ nàng cũng chưa từng nghe ai luyện ra được loại ngọc bài này. Nếu thực sự có người luyện được ngọc bài trữ vật không gian như vậy, chắc chắn mỗi viên đều có giá trên trời!
Nàng đã nhận được quá nhiều sự giúp đỡ của Khương tỷ rồi, sao nàng có thể nhận một món đồ quý giá như vậy được?
Ninh Nguyệt nhìn ra ý tứ của nàng, lập tức nói: "Ta cố ý luyện chế cho ngươi đấy, nếu như, nếu như ngươi xảy ra chuyện, túi trữ vật có lẽ sẽ bị lục soát. Cái ngọc bài hoa không gian này ngươi tuyệt đối đừng dùng trước mặt người khác.
Nếu như ngươi cảm thấy nợ ta thì hãy sống thật tốt và trả ơn ta thật nhiều."
Đinh Chỉ ra sức gật đầu, nàng nhất định sẽ làm vậy!
Ninh Nguyệt rút kiếm của mình ra, nói với Đinh Chỉ: "Được rồi, ngươi chuẩn bị tinh thần một lát nữa sẽ ra ngoài, nhưng có lẽ ngươi sẽ phải chịu một chút đau khổ đấy, còn gặp sư tôn ngươi nữa thì phải nói thế nào đây?"
Đinh Chỉ dùng sức gật đầu: "Ban đầu ta bị vây trong trận pháp, đột nhiên liền bị truyền ra..."
Ngọc bài của nàng đã bị Ninh Nguyệt cướp đi rồi, cho dù gặp nguy hiểm nàng cũng không thể tự mình bóp nát ngọc bài, cho nên chỉ có thể nói như vậy.
Ninh Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Ngươi còn chưa đủ hung ác, cố gắng nói xấu, bôi nhọ ta trước mặt sư tôn ngươi mới có thể bảo vệ bản thân tốt hơn..."
Đinh Chỉ nhìn chằm chằm vào mắt nàng một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu, "Cám ơn ngươi, Khương sư tỷ."
Không phải nàng không hiểu đạo lý này, nhưng mà, nàng thật sự không làm được.
Đối với ân nhân đã cứu mình hơn một lần, nàng không nói được bất kỳ lời nào trái lương tâm.
Thấy nàng chuẩn bị xong, Ninh Nguyệt vung một kiếm, một kiếm này chỉ làm bị thương cánh tay của Đinh Chỉ, vết thương khá sâu, nhưng lại không bị thương gân cốt, chỉ cần uống thuốc là có thể hồi phục nhanh chóng.
"Vung kiếm!"
Đinh Chỉ vô ý thức giơ kiếm lên, sau đó thấy hoa mắt, nàng bị bắn ra ngoài bí cảnh.
Tống Uyển Yên nhìn thấy bộ dạng này của nàng, ánh mắt không khỏi híp lại, vẻ mặt của Tống Thiên Thần cũng không vui, nhưng lại cố tỏ ra ôn hòa, vẫy tay về phía Đinh Chỉ, "Lại đây, để sư tông xem vết thương của con có nặng không?"
Đinh Chỉ thu kiếm, một tay che vết thương đi tới.
"Sư huynh của con lúc đi ra đều hôn mê bất tỉnh, chỉ có con là vẫn đứng được, xem ra nửa năm này con thực sự không ít công phu tu luyện."
Đinh Chỉ thu kiếm, cố gắng đè lại vết thương đang ào ào chảy máu, "Đệ tử cũng không biết chuyện gì xảy ra, vốn dĩ đại sư huynh mang chúng con đi ăn gì đó, đột nhiên liền bị kéo vào trong trận pháp. Lúc con đang chặn kiếm chiêu, chớp mắt một cái đã bị truyền ra rồi.
Có lẽ, có lẽ là Khương sư tỷ phát hiện trên tay nàng vẫn còn một khối ngọc bài, nên đã dứt khoát bóp nát nó."
Tống Uyển Yên trừng mắt nhìn Đinh Chỉ: "Tam sư tỷ của ngươi thật đúng là may mắn, vừa gặp nguy hiểm thì ngay lập tức có người giúp ngươi bóp nát ngọc bài. Cái ngọc bài đó giữ được thật là tốt."
Mặt Đinh Chỉ bất động, trong lòng lại cảnh giác cao độ, mặc dù nàng và Khương sư tỷ đang diễn kịch, nhưng nghe giọng điệu của Tống Uyển Yên sao có vẻ như hận không thể nàng chết trong đó vậy?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận