Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 1105: Thiên Tuế Thiên Tuế 37 (length: 8086)

Sau khi hắn đi, Ninh Nguyệt lại gọi Cổ Ngũ tới, "Bên Từ An cung bất luận có động tĩnh gì, lập tức cho người truyền đến tai Hoàng thượng."
Cổ Ngũ lĩnh mệnh rời đi.
Bên phía Thái hậu đương nhiên sẽ có động tĩnh, dù nói thế nào đi nữa, đại trưởng công chúa cũng là con gái ruột của mình, Hoàng thượng sao có thể đày em gái ruột thành thường dân?
Ngôi vị hoàng đế này vốn nên truyền cho đứa bé Vân Kình kia, nếu không phải Vân Nhiễm nhiều chuyện, đưa Ôn Ninh Nguyệt vào cung, sự việc cũng sẽ không đến bước này.
Rõ ràng Hoàng thượng đều muốn nhận con cái làm người thừa tự!
Sau khi nàng nghe tin Vân Kình sắp bị xử trảm, cả người tức giận đến mức trực tiếp hôn mê bất tỉnh, sau đó người trong Từ An cung liền muốn gọi thái y.
Hoàng thượng ra lệnh canh chừng Thái hậu, không cho nàng ra ngoài, cũng không có nói có bệnh thì không cho chữa trị. Thị vệ canh gác đi hỗ trợ truyền thái y, chờ Thái hậu tỉnh lại, việc đầu tiên chính là cho người truyền lời đến Hoàng thượng, nàng muốn gặp Hoàng thượng.
Hoàng thượng vừa mới ngủ liền bị đánh thức, lúc rời giường cơn giận cực lớn, "Nói với Thái hậu, bảo nàng cứ ở yên trong Từ An cung, an tâm chờ ôm tiểu Hoàng tôn đi."
Thái hậu nghe lời hồi đáp của Hoàng thượng tức đến thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu già, người hầu cận bên cạnh liền hiến kế cho nàng, "Thái hậu Nương Nương, Hoàng thượng vẫn rất hiếu thuận, chỉ là lần này việc liên quan đến long tự nên ngài ấy mới tức giận, hay là ngài cứ tỏ ra yếu thế, nói không chừng Hoàng thượng sẽ đến thăm ngài."
Thật ra, mấy Đại cung nữ cũng rất không hiểu, rõ ràng Hoàng hậu mang thai con của Hoàng thượng, đây là một chuyện vui, cớ sao Thái hậu cứ một mực muốn để cháu ngoại trai kế thừa hoàng vị, cũng không biết nàng nghĩ thế nào.
Các nàng còn không thể khuyên, bởi vì hễ khuyên là Thái hậu liền tức giận, đừng tưởng người cả ngày ăn chay niệm Phật thì thật sự từ bi, thủ đoạn trừng trị người của bà ấy nhiều lắm.
Các nàng cũng không muốn tự tìm phiền phức.
Thái hậu buồn bực nói: "Ai gia đã bệnh rồi, hắn cũng không tới gặp ai gia, còn muốn ai gia yếu thế thế nào nữa?"
Đại cung nữ đề nghị, "Hay là gọi tất cả người trong cung chúng ta tới, mọi người cùng nhau nghĩ kế, tiếp thu ý kiến quần chúng, biết đâu lại nghĩ ra biện pháp thì sao?"
Chủ yếu là dựa vào cái lý pháp không trách chúng, nếu nhiều người như vậy đều không có cách, Thái hậu cũng không thể phạt tất cả mọi người.
Nghe xong, thật đúng là đám cung nữ thái giám này nghĩ ra được một biện pháp, đó chính là giả vờ tự sát!
Hoàng thượng dù nhẫn tâm thế nào cũng phải tới xem một chút chứ?
Hai ngày sau, Thái hậu liền bắt đầu đủ kiểu tìm đường chết: cắt mạch, treo cổ, ngâm nước...
Đừng nói, Hoàng thượng thật sự bị dọa không nhẹ, nhưng chạy tới mấy lần, hắn cũng phiền rồi.
Cắt mạch chỉ rạch rách một lớp da, chảy một chút xíu máu.
Treo cổ thì dải lụa trắng bị cắt đứt một nửa ở giữa, người vừa treo lên liền tự đứt.
Ngâm nước thì nước chỉ ngập đến đầu gối, không còn cách nào khác, trong cung chỉ có một cái ao sen, độ sâu đó thật sự không dìm chết người được.
Mãi đến lần thứ tư: "Hoàng thượng, ngươi nếu không đáp ứng thả Yên Nhi cùng Vân Kình, mẫu hậu lần này thật sự sẽ chết trước mặt ngươi. Thuốc độc này là ai gia cố ý sai người tìm đến, chỉ cần ăn một ngụm sẽ chết, ngươi thật sự nhẫn tâm nhìn ai gia chết sao?"
Lão Hoàng thượng phiền lắm rồi, hắn thật sự rất phiền. Nếu thân thể hắn còn tốt, còn bằng lòng chơi đùa với mẫu hậu hắn, xem như dỗ dành mẫu hậu, nhưng bây giờ chính hắn cũng sống ngày nào hay ngày đó, nếu không phải đứa bé trong bụng Hoàng hậu cho hắn hy vọng, hắn nói không chừng đã sớm không trụ nổi.
Bây giờ, mẫu hậu hắn còn muốn vì kẻ hại con mình mà uy hiếp hắn, hắn sao không tức giận cho được?
"Mẫu hậu nếu thật lòng tìm chết, trẫm cũng không cản được!"
Trong mắt Ninh Nguyệt có ý cười, trên mặt lại toàn là vẻ lo lắng, "Hoàng thượng cũng đừng nói lung tung, lỡ như Thái hậu bị kích thích thật sự uống thuốc thì hỏng việc."
Nói xong nàng lại nhìn về phía Thái hậu, "Thái hậu Nương Nương, ngài mau đặt thuốc độc trong tay xuống, có chuyện gì từ từ nói..."
Thái hậu lườm Ninh Nguyệt một cái, nàng nghĩ mãi không ra, sao nữ nhân này mạng lớn thế chứ, độc dược cũng không độc chết được!
Nói thật, nàng không ghét Hoàng hậu.
Dù sao, nàng ấy nói thế nào cũng là mang thai con của Hoàng thượng, xem như nối dõi tông đường cho Hoàng thượng.
Sau khi tiếp xúc với Hoàng hậu, nàng cảm thấy người này không đáng ghét, làm việc cũng không độc ác như Quý phi, đối đãi với những nữ nhân hậu cung này cũng rất độ lượng, từ trước tới nay chưa nghe nói nàng vô duyên vô cớ hại ai.
Nhưng cũng chính vì Hoàng hậu xuất hiện, mà nhà con gái mình sắp cửa nát nhà tan, vậy thà rằng Hoàng hậu chưa từng tồn tại còn hơn.
Mà trong tình huống này Hoàng hậu mở miệng luôn có cảm giác châm ngòi thổi gió, nàng không thích nghe.
"Hoàng hậu, ngươi câm miệng cho ai gia!"
Ninh Nguyệt lập tức tỏ vẻ uất ức nhìn Hoàng thượng, "Hoàng thượng..."
Lão Hoàng thượng vội vàng an ủi: "Hoàng hậu vừa mới khỏi bệnh, hôm nay cũng bị giày vò mấy phen rồi, trẫm đưa ngươi về nghỉ ngơi trước, mẫu hậu hồ đồ rồi, ngươi đừng để trong lòng."
Thái hậu: ... Ngươi mới hồ đồ ấy!
"Hoàng thượng, ngươi cho ai gia một câu chắc chắn, rốt cuộc thả người hay không thả?"
Trong mắt nàng mang theo vẻ quyết liệt, rất có ý Hoàng thượng chỉ cần nói một chữ "Không" là lập tức uống thuốc độc.
Hoàng thượng đang phiền đây, sai người đưa Ninh Nguyệt đi rồi, lạnh lùng nhìn mẫu hậu tốt của mình một cái, "Mẫu hậu còn chưa náo đủ sao?"
Hắn đánh chết cũng không tin thứ Thái hậu cầm trên tay thật sự là độc dược, tuyệt đối lại là lừa hắn!
Thái hậu một mặt khó tin: "Hoàng thượng ngươi đây là thái độ gì? Ai gia chỉ muốn ngươi tha cho em gái ruột của ngươi thôi, ngươi lại nói ai gia náo?"
"Không phải náo thì mấy màn hôm nay diễn ra là để làm gì? Mẫu hậu, người liền chết tâm đi, trẫm tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ mưu hại con của trẫm, bất kể kẻ đó là ai!"
Nói xong, Hoàng thượng phất tay áo quay người muốn rời đi.
"Hoàng thượng, ngươi dám đi một bước, ai gia lập tức uống thuốc độc tự sát!"
Hoàng thượng chỉ do dự một chút rồi liền bước nhanh rời đi: "Mẫu hậu cứ tự tiện đi."
Thái hậu thấy Hoàng thượng thật sự muốn đi, còn mang vẻ như từ nay về sau sẽ không bao giờ bước vào Từ An cung nữa, nàng vội vàng nhét thứ thuốc độc đó vào miệng. Bởi vì thuốc độc đó là dạng bột, thật đúng là bị nàng nuốt vào một miệng lớn, đến cả trên mặt cũng dính một ít.
Hoàng thượng còn chưa đi được bao xa liền nghe thấy sau lưng một tràng tiếng kêu kinh hãi: "A, Thái hậu Nương Nương, sao ngài lại ăn thật vậy, thứ này có thể ảnh hưởng tính mạng đó!"
Cung nhân trong Từ An cung đều hoảng loạn cả lên, Thái hậu mà thật sự có mệnh hệ gì, bọn họ cũng đừng mong sống.
Có người thậm chí cả gan hô Hoàng thượng dừng bước từ phía sau.
Đáng tiếc, Hoàng thượng cho rằng Thái hậu lại diễn trò, căn bản không thèm để ý, trực tiếp rời đi. Nhưng hắn không ngờ, lần này Thái hậu ăn thuốc độc là thật. Hắn đi không bao lâu, Thái hậu liền thổ huyết ngã xuống đất.
Thị vệ trông coi Từ An cung sợ thật sự xảy ra chuyện nên gọi thái y. Nhưng Thái hậu vốn đã già yếu, thuốc kia tuy không phải loại độc dược đỉnh cấp như Hạc Đỉnh Hồng, kiến huyết phong hầu, nhưng cũng đủ gây tổn hại đến các cơ quan trong cơ thể, lão Thái Hậu trực tiếp bị tê liệt.
Thái hậu sau khi được thái y cứu tỉnh nằm trên giường, mặt đầy vẻ khó tin: "Không thể nào, sao lại có thể như vậy, không phải nói thuốc kia chỉ làm ai gia tiêu chảy thôi sao? Có phải các ngươi không, có phải các ngươi cố ý hại ai gia không?"
Nàng cầm lấy gối sứ ném về phía cung nữ đang hầu hạ.
Đầu cung nữ kia bị đập vỡ một lỗ, máu chảy đầy mặt, người tại chỗ liền mất đi tri giác...
Bạn cần đăng nhập để bình luận