Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 164: Thập niên bảy mươi Phúc Bảo 89 (length: 7800)

Thái Hữu Phúc có bốn anh em, hắn là anh cả, anh hai và anh ba cũng đang đi học, đều học lớp một, ít nhất năm nay cũng tám tuổi, sáu tháng cuối năm cũng phải lên lớp một.
Tóm lại một câu, là nhà hắn đang gặp khó khăn.
Lúc Ninh Nguyệt đến nhà họ Thái, Thái Hữu Phúc đã ngồi xổm bên bếp lò đốt lửa, nắp nồi còn chưa đậy, bên trong là một nồi khoai lang, có cái đã dùng dao phay gọt qua, để trong hầm lâu như vậy, chắc chắn có củ bị hỏng, củ nào hỏng thì dùng dao gọt bỏ phần xấu, phần còn lại vẫn có thể đem hấp lên ăn.
Thái Hữu Phúc thấy thầy giáo đến liền khẩn trương đứng lên, "Thầy, thưa thầy..."
"Nhà các em tối đến chỉ ăn cái này thôi sao?"
Thái Hữu Phúc cúi đầu, hai cánh tay bồn chồn níu lấy nhau, trong bếp yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng củi nổ lách tách.
"Cha mẹ các em đều đi làm rồi à?"
Thái Hữu Phúc lắc đầu, đúng lúc em ba của hắn nghe tiếng bước ra, tay cầm bút, thấy Ninh Nguyệt thì cung kính gọi một tiếng thầy giáo, "Mẹ em ở trong phòng, mẹ bị ốm, cha em tan làm còn phải lên núi xem có kiếm được gì ăn không, anh hai và em út em cũng lên núi rồi ạ."
"Đưa ta đi xem thím."
Lần này Thái Hữu Phúc mới nhúc nhích, dẫn Ninh Nguyệt vào phòng phía tây.
Thím Thái lúc này đang nằm trên giường gần lò sưởi, tóc xõa ra, trên mặt không có chút máu, không, là không có chút thịt nào mới đúng, gầy đến mức hốc hác, Ninh Nguyệt nhìn sang hai anh em nhà họ Thái, hai đứa bé này đều gầy quá mức rồi.
"Tìm thầy thuốc đến xem chưa? Thím Thái bị bệnh gì?"
Thái Hữu Phúc nói: "Có mời thầy lang trong thôn đến xem, mẹ em, mẹ em là đói quá, thiếu dinh dưỡng, hai ngày nay cha em đều tranh thủ lúc tan làm đi kiếm ăn, hôm qua vận may, bắt được một con cá hơn hai cân, cho mẹ em ăn chút, còn uống một bát canh cá."
Hai người cứ nói như vậy, người phụ nữ trên giường vẫn không tỉnh.
Ninh Nguyệt cũng không cần hỏi, tình cảnh nhà họ Thái như vậy cũng không phải hiếm gặp, trước đây nhà Đỗ cũng chẳng khá hơn, khác với nhà họ Thái ở chỗ, nhà Đỗ có trai tráng làm việc nhiều, trong nhà cũng không có người ốm, mà lại hai năm trước không cần tiền cho bọn trẻ đi học, không có áp lực lớn như vậy, khó khăn chút cũng có thể qua được.
"Các em chờ chút, thầy đi một lát sẽ quay lại."
Thái Hữu Phúc còn chưa kịp cản thì Ninh Nguyệt đã rời đi, cô đi lần này, mất gần nửa tiếng, khi cô lại xuất hiện ở nhà họ Thái, thì ông Thái đã về, trên tay cầm ba con cá sống nhỏ cỡ bàn tay, nghĩ là ông lão ra bờ sông mò cá, tuy ít ỏi nhưng cũng là chút ít.
Gặp Ninh Nguyệt vào cửa vội vàng chào hỏi, "Là Ninh Nguyệt đấy à, vào mau vào mau..."
Lập tức ông liền thấy đồ vật Ninh Nguyệt mang theo, giọng khàn khàn.
"Thím không khỏe, em đến xem thím, mấy thứ này mọi người cứ ăn trước, toàn ăn khoai lang hấp thì có chất dinh dưỡng gì?"
Lúc này khoai lang hấp đã chín, cả sân đều thoang thoảng mùi khoai lang.
Ông Thái xấu hổ cười cười, "Cũng có chút gì bỏ vào bụng..."
Thật ra con dâu không chỉ là thiếu dinh dưỡng, cô là vì đói quá mà khiến đứa bé trong bụng không giữ được, sau đó người cũng hư nhược đi, một ngày hết hơn nửa thời gian đều mê man.
Nếu trong nhà có của ngon thì ai mà không muốn cho cô ăn chứ? Nhưng nhà chỉ có hai người làm công điểm, còn phải nuôi bảy miệng ăn, ông lão này thỉnh thoảng còn phải uống thuốc, vì vậy số lương thực ít ỏi đó căn bản không đủ ăn.
Lại thêm con dâu bị bệnh, nhà bọn họ chỉ còn con trai đi làm kiếm công điểm, còn phải nuôi sáu nhân khẩu, lại thêm hai người bệnh, mấy ngày nay ông đều cảm thấy, nếu con dâu không khá lên, thì con trai thật sự không gánh nổi.
Mấy nhà hàng xóm xung quanh đều đã bị nhà ông mượn hết rồi, giờ muốn mượn đồ thì cũng không biết phải mở miệng với nhà ai.
Còn có người chế nhạo nhà ông, đã nghèo như thế rồi còn đưa ba đứa đi học, có mười mấy đồng tiền học phí đổi thành lương thực chẳng tốt hơn sao?
Ông có thể không biết mười mấy đồng mua được không ít lương thực à? Nhưng đi học là con đường duy nhất cho bọn trẻ, hễ có chút biện pháp, ông cũng sẽ không đánh chủ ý đến tiền học phí của chúng.
Ninh Nguyệt đi vào bếp đưa đồ trong tay cho Thái Hữu Phúc, "Trước tiên hấp canh trứng cho mẹ em ăn, cái này nhanh, trong này có chút lương thực các em ăn tạm, đây là hai mươi đồng, để mời thầy lang bốc chút thuốc, bệnh của mẹ em không thể kéo dài được."
Thái Hữu Phúc cũng không nói mấy lời kiểu như con không muốn tiền của thầy giáo, ông nội hắn há miệng mấy lần lại khép lại, cuối cùng cũng nói một câu: "Ninh Nguyệt à, ông cảm ơn con."
Thái Hữu Phúc nói: "Thưa thầy, những cái này, coi như là em mượn của thầy, sau này nhất định em sẽ trả lại."
Ninh Nguyệt gật đầu: "Ừ, thầy biết rồi."
Cô không có ý định chỉ mong học sinh trả lại, bản thân cô có năng lực như vậy, giúp đám trẻ này cũng không màng hồi báo. Nhưng, học sinh có quyết tâm như vậy, cô cũng sẽ không từ chối, cứ xem như là cho nó chút động lực.
Hoàn cảnh nhà như thế này cũng chẳng trách Thái Hữu Phúc có ý định nghỉ học, ba đứa em còn nhỏ, dù không đi học cũng chẳng giúp được gì nhiều.
Rời nhà họ Thái, là đi ngang qua nhà Đỗ Đại Lực, trùng hợp là, khi còn cách cửa nhà hắn mười mấy mét, có một chiếc xe đạp dừng trước cửa nhà Đỗ Đại Lực, sau đó từ trên xe đạp bước xuống một người, "Em cứ vào đi, anh về trước, nhà anh vì chuyện này mà đang nháo cả lên, anh phải về xem sao, em cứ ở nhà vài ngày cho yên tĩnh, đợi bên đó xong xuôi anh sẽ đón em về."
"Long Sinh, anh thật không vào sao, trời tối như vậy..."
"Thôi được rồi, anh phải đi, em mau vào đi." Giọng nói của người đàn ông lộ vẻ lo lắng, Đỗ Đào Hoa cuối cùng ngậm miệng.
Hoắc, là Đỗ Đào Hoa về rồi, lúc này trời thật sự tối, Giang Long Sinh thậm chí còn không vào cửa nhà Nhạc, có vẻ là xảy ra chuyện rồi?
Giang Long Sinh đạp xe đi ngay, Đỗ Đào Hoa nhìn theo bóng lưng chồng rời đi, vừa quay đầu lại đã thấy Ninh Nguyệt đang hóng hớt.
Đỗ Đào Hoa méo mặt một thoáng, nhưng, nghĩ đến chuyện mình gặp phải, nàng chỉ hận mà cắn răng một cái, xoay người liền vào nhà.
Ninh Nguyệt mừng thầm trong bụng, Đỗ Đào Hoa chắc chắn là gặp chuyện rồi, bằng không hai người kia gặp cô sẽ không có vẻ thành thật như vậy, cũng không biết là vị Đại tiên nào ra tay, mà lật tẩy bộ mặt thật của bông trà xanh này.
Đúng rồi, Đỗ Đào Hoa còn bụng chửa vượt mặt, xem ra cũng được mấy tháng, nhưng hai người này hình như không có làm hôn lễ trong làng thì phải!
Vì gặp Ninh Nguyệt ở bên ngoài, nên sau khi về nhà Đỗ Đào Hoa đã lập tức hỏi thăm tin tức về Ninh Nguyệt, biết được cô và Hứa Ngạn Thăng đều là giáo viên tiểu học, đồng thời lời đồn đại liên quan đến hai người cũng dần nhạt đi, Đỗ Đào Hoa suýt chút nữa đã nghiến nát cả hàm răng, bây giờ cô có chút tin tưởng Đỗ Ninh Nguyệt đúng là số hưởng thật, bằng không, cô ta hết lần này đến lần khác tính toán, sao lại lần nào cũng hụt được thế?
Mã Tam Cúc thấy nàng bụng mang dạ chửa bực bội nói: "Cô có chuyện gì già hỏi con nhỏ đó làm gì? Rể đã tới tận cửa sao không mau vào chờ đi?
Với lại, sao nó lại trả cô về lúc này, công việc của cô tính sao bây giờ? Xin nghỉ à?"
Người qua đường đi ngang đừng bỏ qua, ai có nguyệt phiếu, phiếu đề cử nhớ ném vào nha, cảm ơn cảm ơn!!!
..
Bạn cần đăng nhập để bình luận