Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 502: Đệ nhất mỹ nhân 14 (length: 7862)

Đi gần nửa ngày đường, Mặt Trời treo trên cao, Lam Tông Ly kêu một tiếng với tiểu nha đầu một lòng đi đường dường như không bao giờ biết mệt mỏi: "Sài Ninh Nguyệt, đã giữa trưa rồi, chúng ta có nên nghỉ ngơi một chút ăn gì đó rồi đi tiếp không?"
Ninh Nguyệt nghe vậy liền ghìm cương ngựa, tốc độ ngựa tự nhiên chậm lại, nàng quan sát bốn phía, vừa hay phía trước có một con sông nhỏ, vừa vặn có thể cho ngựa uống nước, trong người nàng mang theo lương khô, ăn qua loa cũng được.
Lúc nào cũng phải nhớ, thời điểm thân thể phát triển nhất định phải ăn cơm đúng giờ, nếu không sẽ không cao lớn được.
Hai người rất nhanh xuống ngựa ở bờ sông, tìm một chỗ râm mát ngồi xuống, Ninh Nguyệt thấy nước sông có vẻ trong vắt, liền rửa mặt luôn, đợi nàng lau sạch mặt thì, Lam Tông Ly vốn cũng định rửa mặt cho mát, nhưng trong phút chốc lại ngây người ra.
"Nhìn chằm chằm ta như vậy không cảm thấy thất lễ sao?"
Cổ họng Lam Tông Ly khẽ động một cái, không hề che giấu nói: "Thuật trang điểm của ngươi quả là thứ ta từng thấy đẹp nhất!"
Hắn thật không ngờ gương mặt dưới lớp trang điểm của Sài Ninh Nguyệt lại xinh đẹp đến thế!
Mặc dù gương mặt của Sài Hinh Nguyệt sau khi được nàng vẽ lên thì muốn thêm diễm lệ ba phần, nhưng, bởi vì khí chất hai người khác nhau, khí chất lạnh lùng của Ninh Nguyệt khiến hắn cảm thấy càng câu hồn hơn!
Ninh Nguyệt: "Sao, ngươi muốn học à? Muốn học ta có thể dạy ngươi, vừa hay ngươi cũng dạy ta thuật dịch dung của ngươi đi?"
Lam Tông Ly thu tầm mắt lại, ngồi xổm người xuống hớt nước lên mặt, sự khô khốc trên người lập tức bay biến ba phần, "Có thể, chỉ cần ngươi muốn học, ta tùy thời có thể dạy ngươi."
Ninh Nguyệt hài lòng, lại có thêm thứ mới có thể học, xem như hắn thức thời, nàng không ngại chia cho hắn chút đồ ăn.
Tìm một chỗ sạch sẽ và râm mát, trải một tấm khăn bố xuống, lấy thịt kho, màn thầu và bát đũa mua buổi sáng ra, đưa một phần cho Lam Tông Ly.
Lam Tông Ly: ...Đi đường cùng phụ nữ, cảm giác đúng là không giống. Rõ ràng trước kia bên cạnh hắn đều có một đám tùy tùng hầu hạ, nhưng không có được cảm giác dễ chịu thế này.
Ninh Nguyệt đưa bát xong liền cầm một cái màn thầu bẻ ra, gắp vài miếng thịt dê nhét vào giữa màn thầu, một cái bánh kẹp thịt đã làm xong.
Tuy không có ớt xanh, nhưng hương vị cũng không tệ.
Lam Tông Ly bị vẻ ăn miếng lớn của nàng làm cho ngây người, trong chốc lát đã quên cả phản ứng.
Ninh Nguyệt: "Ăn đi chứ, hay nhìn ta thôi là ngươi đã đủ no rồi?"
Lam Tông Ly: "Ngươi là con gái đó, thật sự là, không cần giữ chút hình tượng gì sao?"
"Hình tượng là cái gì? Ăn được sao?"
Lam Tông Ly: ...
Nhã nhặn gắp một miếng thịt dê bỏ vào miệng, lại cắn một miếng màn thầu, nhai kỹ nuốt chậm.
Ninh Nguyệt: ...
Hai người không nói thêm gì nữa, tự mình ăn xong cơm.
Lúc này trên quan đạo truyền đến tiếng vó ngựa, còn có tiếng lộc cộc của bánh xe ép xuống.
Người cầm đầu là một nam nhân trạc bốn mươi tuổi, hắn cẩn thận đánh giá hai bên núi, bằng kinh nghiệm áp tiêu nhiều năm, cảm thấy không khí nơi đây có gì đó không ổn.
"Mọi người cẩn thận một chút, đừng gây ra động tĩnh, nhanh chóng đi qua đoạn núi này."
Các tiêu sư phía sau hắn không ai lên tiếng, chỉ tăng nhanh tốc độ chạy, cả đoàn người trừ tiếng vó ngựa và bánh xe ra thì không phát ra nửa âm thanh nào.
Nhưng đoàn người này vừa đến giữa sơn đạo thì đột nhiên từ hai bên núi xông xuống hai đội người, một đội chạy lên phía trước đoàn tiêu, một đội chạy ra phía sau đoàn tiêu, trực tiếp bao vây bọn họ.
Sắc mặt Giang hổ trầm xuống.
Trước sau giáp kích, đối phương lại đông người như vậy, xem ra hôm nay chỉ có thể mềm mỏng cầu hoà.
"Không biết các hạ là vị đương gia nào của Hắc Phượng Sơn? Tại hạ là Giang hổ, Tổng tiêu đầu của Giang nhớ tiêu hành, nguyện ý dâng tiền qua đường."
Đối diện một gã tráng hán vác Cửu Hoàn đao lập tức cười ha hả, "Lão tử quản ngươi là Giang hổ hay Lý Báo, còn dâng tiền qua đường?
Giết hết đám người các ngươi, những thứ này sẽ là của lão tử, lão tử còn cần các ngươi dâng lên à!
Ngoan ngoãn thì mau lui lại, để đồ lại cho lão tử, lão tử còn tha cho cái mạng, không thì sẽ để mạng lại đây hết!"
Giang hổ lăn lộn giang hồ hơn hai mươi năm, gặp nhiều chuyện, xem ra, hôm nay không thể tránh khỏi một trận huyết chiến rồi!
Nhưng mà đối phương hiển nhiên không kiên nhẫn, thấy đợi nửa ngày mà đám người kia vẫn không chịu lùi thì vung Cửu Hoàn đao lên: "Đã muốn chết vậy thì lão tử thành toàn cho, bắn tên!"
Ngay lập tức trên sườn núi bên trái mưa tên bắn xuống, mấy tên tiêu sư không kịp phản ứng bị trúng tên, Giang hổ vội chỉ huy mọi người giơ vũ khí lên đỡ tên, gã Cửu Hoàn đao dẫn người xông vào đám người, trực diện với Giang hổ, Ninh Nguyệt nhìn rõ, công phu của Giang hổ cũng không tệ, Cửu Hoàn đao nhất thời căn bản bắt không được hắn, nhưng số lượng người hai bên cách xa, người của Giang hổ căn bản không phải đối thủ của bọn thổ phỉ.
Lam Tông Ly giật giật tai, "Hình như có người đang đánh nhau!"
Ninh Nguyệt lặng lẽ nghe một lúc, ánh mắt trầm xuống: "Trong núi này chẳng lẽ còn có ổ thổ phỉ lớn sao?"
Lam Tông Ly mặc dù đã xông pha giang hồ sớm hơn nàng mấy năm, nhưng cũng không biết hết mọi chuyện, nên không trả lời, hắn nhanh chóng ăn xong chiếc màn thầu trong tay, sau đó một tay chộp lấy thanh trường đao để bên cạnh, thân hình lay nhẹ, người đã ở ngoài mấy trượng, lại loạng choạng một cái liền biến mất khỏi tầm mắt Ninh Nguyệt.
Ninh Nguyệt cũng không chậm trễ, quét sạch đồ đạc trên mặt đất thu hết vào không gian, tay cầm Phi Hồng kiếm, một cái lướt lên, thân thể như một mũi tên rời cung bắn ra ngoài, tốc độ không hề thua kém Lam Tông Ly, trong chớp mắt đã đáp xuống một cây liễu lớn cạnh quan đạo.
Nhìn qua thấy các tiêu sư của tiêu cục đang liên tục bại lui, nàng không chần chừ nữa, vận nội lực, mũi chân điểm một cái lên cành cây liền phi thân xuống, rơi vào đám thổ phỉ, Phi Hồng kiếm trong tay mỗi lần múa lên đều mang theo một màn máu, Vô Ảnh kiếm quyết dùng nội lực cũng thi triển ra được, uy lực không hề nhỏ, đối phó đám cao thủ giang hồ này là quá dư thừa!
Một bên khác, Lam Tông Ly cũng không hề nương tay khi giết người, hắn trực tiếp tiếp nhận đối thủ của Giang hổ, đối diện với gã Cửu Hoàn đao.
Gã Cửu Hoàn đao này vốn là đệ tử phái Võ Đang, vì phạm lỗi mà bị trục xuất khỏi sư môn, sau này không còn chỗ nương tựa, liền tập hợp một đám lưu manh làm ăn thu phí bảo kê.
Mặc dù công phu của hắn không tệ, nhưng không tránh khỏi việc đắc tội người không nên đắc tội, sau này dứt khoát làm ăn thổ phỉ.
Không biết là do hắn xui xẻo hay may mắn, một lần đi cướp lại cướp đúng đồng nghiệp, cuối cùng bị người ta hợp lực đánh, trải qua bao phen gian truân cuối cùng thì dừng chân tại Hắc Phượng Sơn này, còn thành Tam đương gia Hắc Phượng Sơn.
Cửu Hoàn đao của hắn theo đường cương mãnh, lại thêm một thân man lực, đúng là bù được nội lực không đủ, ở Hắc Phượng Sơn có địa vị không nhỏ.
Đáng tiếc là, hôm nay hắn lại đụng phải một Lam Tông Ly võ nghệ cao cường, hai người vừa giao đấu một chiêu, Cửu Hoàn đao đã bị Lam Tông Ly chấn cho lùi lại ba bước lớn, cánh tay thậm chí còn ẩn ẩn run, Cửu Hoàn đao biết là gặp phải kẻ khó chơi liền cẩn thận gấp bội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận