Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 640: Thứ chín tinh cầu 29(khen thưởng tăng thêm 2) (length: 8042)

Khâu Minh Tích nuốt đồ ăn trong miệng, giọng nói rõ ràng trầm xuống, mang theo chút từ tính: "Tinh chủ, thực ra chuyện nhân khẩu vẫn rất dễ giải quyết.
Ta xuất thân từ tinh cầu thấp kém, hiểu rõ nhất đám người cấp thấp đang nghĩ gì.
Hành tinh mẹ của ta là một hành tinh phế thải, người ở đó mỗi ngày đều phải vật lộn để có cơm ăn áo mặc, sống dựa vào cứu trợ của liên minh, trước năm mười tám tuổi, thứ ta ăn nhiều nhất là thuốc dinh dưỡng do liên minh phát, hương vị của đồ ăn bình thường ra sao cũng chẳng còn nhớ rõ."
Đừng có ai nói: Ngươi không biết đi săn à? Một thanh niên trai tráng sao không tự mình lao động nuôi sống bản thân?
Hắn sinh ra đã ở một tinh cầu cấp thấp rồi.
Thế nào là tinh cầu cấp thấp? Tài nguyên thiếu thốn, thậm chí cằn cỗi!
Đi săn ngoài đồng mấy ngày chưa chắc đã kiếm được hơn chục cân thức ăn.
Mà hắn lại là chiến binh gien 3S kép, cần bổ sung năng lượng càng nhiều, kiếm được đồ ăn cũng không dám ăn tùy tiện, chỉ có thể đổi thức ăn lấy thuốc dinh dưỡng, như thế mới miễn cưỡng nuôi nổi ba người nhà.
Còn việc đi đến các tinh cầu khác bôn ba?
Xin lỗi, cả tinh cầu của bọn họ không có mấy chiếc phi thuyền, mà vé phi thuyền với người mà đến ăn còn chẳng đủ no như hắn thì càng là không dám mơ tưởng.
Nếu không phải hắn nắm bắt được cơ hội tòng quân, theo người chiêu binh rời khỏi hành tinh mẹ, có lẽ giờ hắn đã là tay chân cho mấy thế lực đặc thù trên hành tinh mẹ, làm những chuyện trái với lương tâm chỉ để kiếm miếng ăn.
Ninh Nguyệt ngạc nhiên: "Còn có tinh cầu nghèo đến vậy ư?"
"Tinh cầu trong vũ trụ nhiều, cái gì cũng có.
Trước khi nhập ngũ, ta đến cái Quang Não cũng không có, phải vào quân đội rồi mới được cấp trên xin cho một cái."
Không có quang não, cơ bản thì tương đương với người này là dân da đen trong vũ trụ, muốn đi đâu, đến vé mua phi thuyền còn không đủ tư cách.
"Cho nên, lúc giải ngũ nghe Tiêu quân trưởng nói tinh thứ chín lạc hậu lại còn cho cả phòng, ta mới thấy lạ, sao lại có loại tinh cầu này chứ?
Tài nguyên phong phú, còn có nhà ở miễn phí, làm việc còn được trả lương, nếu cha mẹ ta có thể sống ở nơi thế này thì tốt biết mấy!"
Ninh Nguyệt không nói gì, vì nàng biết cha mẹ Khâu Minh Tích đã bệnh chết trước khi anh ta đi tòng quân.
Bọn họ vốn dĩ không có cơ hội đến các tinh cầu khác sinh sống.
"Mấy ngày nay tiếp nhận tinh thứ chín, ta lần lượt mua bảy chiếc tinh hạm cỡ lớn, còn chưa dùng tới, giờ giao lại cho ngươi, ngươi về một chuyến hành tinh mẹ của ngươi đi, tiện thể mang hết người quen ở đó về.
À đúng, đưa người về xong thì tiện thể bồi dưỡng cho ta một đội quân riêng, ngươi hiểu ý ta chứ?"
Khâu Minh Tích lập tức nghiêm nghị chào Ninh Nguyệt theo nghi thức quân đội: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."
Tinh chủ giao hai chuyện này cho hắn là một sự tín nhiệm tuyệt đối, hắn nhất định sẽ dùng tính mạng báo đáp sự tín nhiệm này!
Khâu Minh Tích ngay cả cơm cũng không muốn ăn nữa, vội vã đi làm việc này.
Ninh Nguyệt vội vàng ngăn người lại: "Ăn chút đã, chuyện này không vội. Đợi chút ta còn phải đưa vũ khí cho các ngươi."
009: 【Tuyên bố nhiệm vụ tạm thời, tiêu tốn 200 triệu tinh tế tệ hoàn thành nhiệm vụ ban thưởng: Một bộ trang bị cho toàn quân.】
Ninh Nguyệt nhíu mày, được đấy, 009 này đúng là gắng sức, vốn định cho nàng 200 triệu, nàng có thể cho đám quân nhân giải ngũ mua vũ khí, kết quả nó cho thẳng một bộ trang bị cho cả quân!
009: 【Túc chủ ngài đừng quên, vũ khí mà các chiến sĩ dân thường dùng trong vũ trụ toàn là kiếm dị năng, mà súng ống là trang bị tiêu chuẩn thấp nhất của quân nhân, nếu ngài mua mấy khẩu súng bắn tỉa cao cấp có sức công phá lớn sẽ không ai chú ý, còn nếu ngài cho mấy vạn người mua súng, hoàng thất sẽ chẳng cho rằng ngài muốn tạo phản đấy chứ!】
Ninh Nguyệt: 【009, còn may có ngươi, ngươi thật sự là thiên sứ vạn năng của ta!】
Lại được Ninh Nguyệt khen một câu, 009 vui vẻ như đứa trẻ ba trăm cân, xem ra, hễ cứ làm là phải không ngừng học tập, hòa mình với thế giới rộng lớn, có kiến thức sâu rộng thì mới giúp túc chủ của mình hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ được!
【009 sẽ tiếp tục cố gắng, túc chủ, ngài vẫn còn muốn tiêu tiền đó, 009 không quấy rầy ngài tiêu tiền nữa.】
Ninh Nguyệt: Thằng cha này có vẻ siêng năng chăm chỉ hơn chút từ khi bị cô lắc lư quá trớn.
Nhưng mà cứ theo nó thôi, dù sao trợ thủ càng mạnh, càng có lợi cho cô, có thể thoải mái sống, ai mà muốn mình vất vả đến chết chứ!
Nhàn nhã mở Quang Não, nàng lướt một vòng trong Thương Thành, rốt cuộc nghĩ ra mình nên mua gì, đứa bé nhà Thái Tử điện hạ sắp đầy tháng, trước tiên phải chuẩn bị quà tặng đã.
Người ta đều biết rõ cô là Khí sư, vậy dứt khoát luyện cho hai đứa nhỏ hai lá bùa Bình An vậy.
Bên bờ sông, mùi đồ nướng thơm lừng, lan tỏa mười dặm, các binh sĩ đang hớn hở thu hoạch từng đống tôm cá tươi rói.
Khâu Minh Tích ăn đồ ăn trên tay, nhìn khung cảnh trước mắt, đột nhiên thấy cay cay nơi sống mũi, có lẽ, ba mươi mấy năm cay đắng trước kia của hắn cũng là vì khoảnh khắc hạnh phúc này.
Nén nước mắt vào trong, hắn dặn dò mấy thủ hạ, "Buổi chiều các ngươi phụ trách nướng đồ ở đây, anh em nào đói thì cứ đến ăn, Tinh chủ cần gì thì các ngươi cũng phải nhanh nhạy chút."
Dặn dò xong, hắn nhanh chóng ăn nốt đồ ăn trong mâm, rồi nói với Ninh Nguyệt một tiếng, đi chuẩn bị.
...
Quân nhân đệ nhất quân phát hiện đồ ăn hôm nay ở nhà ăn có gì đó không giống.
"Tôm sú có phải không cần tiền nữa rồi không? Bên hậu cần thế mà chịu bỏ tiền ra mua nhiều thế cho chúng ta ăn?"
"Anh còn chưa xem kia, cá gấm kìa, cá gấm đấy!"
Một bàn mười người lính, mỗi bàn mười món ăn, ở giữa còn bày một phần cá gấm kho tàu, mà phần cá gấm này ít nhất phải hơn chục cân!
"Đây đúng là tay chơi lớn, tôm sú mà cũng có thể ăn thả phanh được!"
Có người không tin lên hỏi người đầu bếp, cuối cùng mới biết được, là do Tinh chủ tinh thứ chín đến, đã bắt tôm cá tươi ở sông, rồi đưa trực tiếp đến nhà ăn của đệ nhất quân, buổi tối hình như vẫn còn.
Có người lanh lợi nghe xong, lập tức xin chỉ huy, "Đại đoàn trưởng, hay là chúng ta cũng xuống bờ sông hỗ trợ đi, cơ hội tốt thế này không có nhiều."
Đại đoàn trưởng cũng động lòng rồi, được thuộc hạ nhắc như vậy, bèn xin chỉ huy cấp trên, cuối cùng việc xin phép này lên tới chỗ Tiêu quân trưởng.
Tiêu quân trưởng dứt khoát điều một doanh quân chuyên phụ trách bắt tôm cá, mỗi doanh một ngày, cứ thế xoay vòng, chưa đến hai mươi ngày, quân nhân ở sáu tinh trên đều có thể được một lượt.
Lần trước Ninh Nguyệt cho Tiêu quân trưởng lưới hải bộ, hắn mới dùng có mấy tiếng, sau đó đều bị Thái Tử điện hạ cầm đi, kể cả những lưới mà Ninh Nguyệt sau này đưa, đều bị Thái Tử chia ra hết, chỗ Tiêu quân trưởng không còn một chiếc.
Ông ta cũng không hề oán trách, dù sao ông ta là tâm phúc của Thái Tử, Thái Tử an bài thế nào ông ta sẽ nghe theo mệnh lệnh như thế thôi.
Chỉ là ít nhiều có chút tiếc nuối.
Lần này học lỏm, mấy thứ lờ bắt cá ở sông với dây câu này, hắn phải lén dùng, ít nhất cũng phải thỏa cơn nghiện mò cá đã!
Ninh Nguyệt thấy hắn rất thích câu cá, bèn đưa cho hắn một chiếc cần câu của mình, để lúc rảnh thì hắn ra câu chơi.
Buổi chiều, nàng lại đi dạo ở Lục tinh, tiện thể gắn mấy lá bùa cầu mưa vào nơi mà Khâu Minh Tích bỏ thuốc giải độc.
Chỉ cần có mưa xuống, không quá ba ngày nữa, vùng đất mấy ngàn km vuông của Lục tinh sẽ có thể trồng lương thực...
Bạn cần đăng nhập để bình luận