Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 394: Tu chân cuộn vương 22 (length: 7841)

Thời gian tiếp theo, Ninh Nguyệt vẫn không ngừng lặp lại quá trình này.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Ninh Nguyệt đột nhiên cảm thấy trong thân thể có một loại gông cùm bị đánh vỡ, sau đó vùng đan điền nóng lên, nàng dĩ nhiên đột phá, từ luyện khí tầng tám lên tới luyện khí tầng chín, kim thân bất diệt cũng từ tầng một lên tới tầng hai, toàn thân lập tức tràn đầy sức mạnh.
Ninh Nguyệt lập tức tỉnh táo, bật dậy từ dưới đất, lẩm nhẩm khẩu quyết "Kim thân bất diệt" tầng thứ hai, vung nắm đấm lần nữa đánh vào khôi lỗi, rõ ràng trước đó khi cứng đối cứng với khôi lỗi, nàng nhiều lắm chỉ có thể kiên trì một chén trà thì cạn kiệt sức lực, sau khi đột phá, nàng đã có thể kiên trì một khắc, dù vẫn bị khôi lỗi không ngừng đánh bại, nhưng cuối cùng vẫn có tiến bộ.
Nghĩ đến đây, Ninh Nguyệt càng đánh càng hăng, vừa bị khôi lỗi đánh vào tường ngã xuống đất, một giây sau liền lộn mình đứng dậy, vung nắm đấm xông lên.
Rèn luyện thân thể vốn là rèn luyện da thịt gân cốt, trải qua nhiều lần cứng đối cứng với khôi lỗi, cường độ thân thể của Ninh Nguyệt cũng càng ngày càng cao.
Ban đầu nàng chỉ rèn luyện độ cứng của cánh tay, sau đó là hai chân, rồi đến thân mình...
Không biết đánh bao lâu, cũng không biết ngã bao nhiêu lần, ngay lúc Ninh Nguyệt dốc toàn lực tấn công vào đầu khôi lỗi lần nữa, Khôi Lỗi Nhân lại bất ngờ bị nàng một quyền đánh bại, ngã phịch xuống đất, sau đó không còn động đậy.
Ninh Nguyệt: ...
"Chẳng lẽ ta lại qua ải rồi?"
Nhưng mà khôi lỗi này thật sự là đồ tốt, ít nhất thì nguyên liệu tạo ra nó rất đáng nghiên cứu, thế là nàng đi tới thu khôi lỗi kia vào kho hàng trong Liễu Không.
Ngay khi cỗ khôi lỗi này biến mất, bên trong mật thất rất nhanh lại xuất hiện một cỗ khôi lỗi khác, Ninh Nguyệt đột nhiên có một dự cảm xấu.
Một giây sau, cỗ khôi lỗi kia theo thường lệ chủ động tấn công nàng, lần này cảnh giới của khôi lỗi không thay đổi, tốc độ nhanh hơn một chút so với trước, ra quyền cũng mạnh hơn, vừa lên đã đánh cho Ninh Nguyệt chỉ có nước tránh né, thỉnh thoảng mới có thể đánh lén khôi lỗi một chiêu, đến khi khí lực trên người nàng cạn kiệt thì Ninh Nguyệt lại nằm xuống đất, hồi phục sức lực rồi tái chiến, cứ như vậy lặp đi lặp lại...
Ninh Nguyệt không biết thời gian trôi qua bao lâu, nàng chỉ nhớ rõ, nàng đã đánh bại chín cỗ khôi lỗi, cỗ này trước mắt là cỗ thứ mười.
Mà kim thân bất diệt của nàng sớm đã đạt đến tầng thứ ba, pháp khí bình thường cũng không thể làm trầy da của nàng, hơn nữa, cỗ khôi lỗi thứ mười này so với cỗ thứ nhất thực lực ít nhất tăng gấp đôi, nhưng nàng không sợ, mật thất này quả thực chính là tạo ra riêng cho nàng, bởi vì cường độ thân thể không ngừng tăng lên, nàng hiện tại cũng có chút không muốn rời khỏi nơi này.
Đến khi nàng thích ứng được thực lực của cỗ khôi lỗi trước mắt, nàng dùng toàn bộ sức lực tung một quyền ra, oanh một tiếng, khôi lỗi ầm vang ngã xuống đất, rốt cuộc không đứng dậy nổi.
Ninh Nguyệt xoay người, thu cỗ khôi lỗi thứ mười lại, một giây sau, mật thất trực tiếp biến mất, linh khí nồng đậm ập vào mặt, Phó Bạch Y cũng hiện ra, chỉ là nam nhân vốn phong lưu phóng khoáng, giờ phút này vô cùng chật vật, khóe miệng bầm tím, tóc tai rối bù, quần áo trên người cũng rách nát, "Có thể coi như rời khỏi mật thất kinh khủng kia, tiểu sư muội, ngươi không sao chứ?"
"Ta ngược lại không sao, chỉ là sư huynh trông hơi thảm!"
Phó Bạch Y lúc này cũng không quên trêu đùa, đầu tiên là dùng thuật làm sạch cho mình, sau đó lại từ nhẫn không gian lấy ra quạt xếp màu trắng, quạt một tiếng rồi mở ra, "Đừng nói nữa, ta chưa từng thấy trận pháp biến thái như vậy, sư huynh ngươi là kiếm tu đó, kiếm tu, chủ nhân nơi này không biết nghĩ thế nào mà tạo ra một đống khôi lỗi đánh với ta, cũng đều cùng cảnh giới với ta, thậm chí về sau cảnh giới của chúng còn cao hơn một chút, dù sư huynh có cường độ thân thể mạnh hơn phù tu đan tu thì cũng không đánh lại đám khôi lỗi làm bằng chất liệu đặc biệt kia..."
Ninh Nguyệt: "Vậy sư huynh đánh bại tổng cộng mấy cỗ khôi lỗi?"
Phó Bạch Y lắc quạt liên hồi, "... Ta đánh bại năm cái, hay là sáu cái nhỉ?"
"Khôi lỗi bị huynh đánh bại có thu lại không?"
Phó Bạch Y: "... Còn có thể thu lại? Chẳng phải đều là ảo ảnh sao? Ngươi đánh bại mấy cái?"
Ninh Nguyệt: Thôi vậy, nàng vẫn nên im lặng, bằng không tứ sư huynh chắc đau lòng chết mất.
"Mười cái, đánh bại mười cái thì trận pháp tự nhiên sẽ phá."
Phó Bạch Y lập tức cười một tràng rạng rỡ, "Vẫn là tiểu sư muội lợi hại, nếu không sư huynh ta còn phải bị nhốt ở bên trong."
Ninh Nguyệt: ... Thân thể tứ sư huynh có phải quá yếu ớt không? Xem ra về tông môn nàng phải để huynh ấy thử luyện thể mới được.
Phó Bạch Y vẫn tiếp tục nói: "Chờ trở về tông môn tiểu sư muội nhất định phải học tập thật tốt về trận pháp, không, ta sẽ tự đi nói với sư tôn, để muội đến trận Phong học hai năm, sau này không cần lo lại bị trận pháp khốn trụ."
Ninh Nguyệt im lặng: ... Để không bị trận pháp vây khốn, tứ sư huynh không nên tự mình đi học sao?
"Tứ sư huynh, chuyện đi trận Phong chờ về rồi hẵng nói, chúng ta nên tìm đường ra ngoài trước đi."
Mật thất biến mất, lúc này xung quanh một mảnh mờ ảo, tầm nhìn rất thấp, chỉ có thể nhìn rõ khoảng cách ba, năm mét xung quanh.
Ánh mắt nhìn khắp xung quanh, Ninh Nguyệt phát hiện phía trước một mảng lấp lánh điểm sáng, Phó Bạch Y cũng phát hiện ra, hắn kéo Ninh Nguyệt đi về phía có ánh huỳnh quang.
Đến gần hơn, hai người mới thấy đó là một cây Tiểu Thụ xanh biếc, bé bằng cổ tay trẻ con, không cao hơn Ninh Nguyệt bao nhiêu, chỉ mọc ra ba, bốn cành cây, trên đó lưa thưa vài chiếc lá, ánh huỳnh quang kia chính là phát ra từ trên cây, xung quanh cây vài trượng không có nửa cọng cỏ.
Ninh Nguyệt muốn đến xem xét tỉ mỉ, Phó Bạch Y sợ cả hai bị huyễn trận tách ra lần nữa, nên đi theo sát, bảo vệ bên cạnh Ninh Nguyệt.
"Sư muội, trước mắt đây cũng sẽ không là huyễn trận chứ?"
Ninh Nguyệt: "Có vẻ hơi giống." Dù sao khung cảnh xung quanh thực sự không giống với thế giới thực có thể tồn tại.
Phó Bạch Y lập tức rút đao ra: "Chắc là trận nhãn đúng không? Muội đợi một chút, sư huynh chém nó cái xem!"
Ninh Nguyệt vội vàng ngăn lại, nàng chỉ vào chiếc lá ánh sáng lóng lánh trên Tiểu Thụ: "Sư huynh nhìn này, cây này không thể chặt được."
"Vì sao? Chẳng lẽ nó không phải trận nhãn?"
"Trong « Sơn Hải Kinh. Đại Hoang nam kinh » có ghi chép: Có nước Bất Tử, người ở đó tên A, ăn cây ngọt, cây ngọt là Bất Tử Thụ, ăn vào thì không già."
Phó Bạch Y: Cái gì cái gì cái gì? Là hắn ít đọc sách sao? Cái "Sơn Hải Kinh" là cái gì vậy? "Đại Hoang Nam Kinh" lại là cái gì nữa?
Nhưng cuối cùng bốn chữ hắn nghe hiểu!
"Muội nói, cây trước mặt là Bất Tử Thụ, ăn vào có thể khiến người ta không già?"
Ninh Nguyệt lắc đầu, "Ta không dám chắc, nhưng chỉ cần thử một chút sẽ biết."
Nàng thấy rõ, xung quanh cây này không có trận pháp nào, cũng không có thú canh giữ, nàng trực tiếp tiến lên, đưa tay hái xuống một chiếc lá óng ánh lóng lánh, bỏ vào miệng nhấm nháp...
Bạn cần đăng nhập để bình luận