Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 866: Ngục khó thành tường 2 (length: 8060)

Cũng may Thẩm phán cũng không có làm loạn, cứ đúng luật mà phán, nguyên chủ bồi thường một số tiền lớn, bởi vậy tiền trong nhà đều bị nàng vét sạch.
"Vẫn phải nhanh chóng ra ngoài thôi!" Ninh Nguyệt lẩm bẩm. Nguyện vọng của nguyên chủ chính là trong sạch ra khỏi tù, sau đó về nhà, chăm sóc thật tốt những người nhà thật lòng đối tốt với nàng.
Người phụ nữ đối diện bỗng dưng hừ một tiếng, "Ngươi còn muốn ra ngoài? Nằm mơ đi! Nhưng nếu ngươi mà hầu hạ lão nương dễ chịu thì cũng không phải là không được!"
Nói xong người phụ nữ kia liền phát ra một tràng cười khó nghe.
Mấy người phụ nữ trong phòng giam mặt mày hớn hở xem kịch vui nhìn Ninh Nguyệt.
Ninh Nguyệt không rảnh bận tâm đến bọn họ, nàng đang nghĩ làm sao mới có thể trong sạch rời khỏi ngục giam.
Biện pháp thứ nhất là phải tìm một luật sư có tiếng, để luật sư giúp nàng thu thập chứng cứ, nhưng nàng không có tiền, cho nên, biện pháp thứ nhất vô hiệu.
Thứ hai chính là để chính Tiết Vũ Văn "nhận tội".
Điểm này càng khó, bởi vì nàng căn bản không có cách nào tiếp cận đối phương.
Vậy thì chỉ còn biện pháp thứ ba...
Lý Quỳnh thấy Ninh Nguyệt dám lờ mình, lập tức nổi giận, nàng cũng mặc kệ bây giờ là ban ngày, ra hiệu cho Trương Dao, hai người liền cùng nhau đi về phía Ninh Nguyệt, "Con tiện nhân, thích ăn đòn đúng không, vậy lão nương liền cho mày toại nguyện!"
Lý Quỳnh đưa tay định kéo áo Ninh Nguyệt, Ninh Nguyệt đưa tay tóm chặt cổ tay Lý Quỳnh, theo đó, người trong phòng liền nghe thấy một tiếng răng rắc, "A ~ tay của ta!"
Trương Dao thấy cổ tay Lý Quỳnh bị vặn gãy, sợ đến lùi lại mấy bước, trong lòng thầm hô may quá, may mà mình chậm một bước, bằng không tay gãy liền thành mình rồi!
Ninh Nguyệt ghét bỏ nói: "Đừng có kêu la, miệng thối hoắc!" Nói xong liền nhấc chân đạp thẳng vào bụng Lý Quỳnh. Lý Quỳnh bị một cước đạp bay, cuối cùng đập vào giường đối diện của Ninh Nguyệt!
Lý Quỳnh ôm cổ tay trật khớp, lớn tiếng chửi bới, "Mẹ kiếp! Con tiện nhân, cũng dám phản kháng, ngươi, ngươi chờ lão nương! Không đánh chết mẹ ngươi thì lão nương theo họ ngươi!"
Ninh Nguyệt phủi Lý Quỳnh một cái, "Còn dám lên tiếng ta bẻ gãy cổ ngươi!"
Lý Quỳnh: ...
Trương Dao: ...
Đây là cái đứa nhỏ yếu đuối mặc cho người bắt nạt sao?
Nàng lấy đâu ra sức lớn như vậy bẻ gãy cổ tay của Lý Quỳnh vậy?
Lý Quỳnh không dám đến trêu chọc Ninh Nguyệt nữa, Trương Dao xem ra cũng học qua hai chiêu, sau khi kiểm tra cổ tay Lý Quỳnh liền giúp nàng nắn lại, lại đổi lấy một trận kêu thảm thiết của Lý Quỳnh.
Đại Khối Đầu liếc nhìn Ninh Nguyệt, vừa rồi nàng không chú ý Tạ Ninh Nguyệt làm thế nào bẻ gãy tay Lý Quỳnh, chỉ cho rằng Lý Quỳnh không cẩn thận bị Tạ Ninh Nguyệt làm trật khớp thôi.
Một cái đứa nhỏ chưa trải sự đời mà thôi, trừng trị nàng chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao.
Sáu giờ chiều vừa đến tiếng chuông liền vang lên, các phạm nhân từng người xếp hàng đi nhà ăn ăn cơm tối.
Ninh Nguyệt tựa hồ bị cô lập, không một ai trong phòng nói chuyện với nàng, Ninh Nguyệt hoàn toàn không thèm để ý, một mình một bóng càng phù hợp với nàng hơn.
Đến nhà ăn lấy cơm, tùy tiện tìm một chỗ trống ngồi xuống, đối diện nàng là một người phụ nữ trung niên rất gầy yếu, đùi gà trong mâm cơm của nàng vừa mới nháy mắt đã bị người phụ nữ tráng kiện bên cạnh cướp mất, nàng rụt cổ không dám lên tiếng, Ninh Nguyệt liền nhìn đối phương nhiều hơn vài lần.
Tướng mạo rất bình thường, là loại người ném vào đám đông cũng không tìm thấy, khóe mắt có hình xăm đuôi cá rõ ràng, trước kia hẳn là người rất hay cười, nhưng tai phải có ba lỗ tai, tai trái chỉ có một lỗ.
Nhìn ngón giữa tay trái vịn vào bàn ăn, ngón áp út và gốc ngón trỏ đều có một vệt trắng rõ rệt, thông thường người đã kết hôn mới đeo nhẫn ở ngón áp út, tuổi này của nàng cũng đáng ra đã phải kết hôn rồi, nhưng cùng lúc đó ngón trỏ trái của nàng cũng có vết từng đeo nhẫn, chỉ có người độc thân mới đeo nhẫn ngón trỏ.
Và vết trên ngón trỏ của nàng lại rộng hơn một chút so với hai vết trên ngón tay kia, có lẽ chỗ này đã từng đeo một chiếc nhẫn có câu chuyện gì đó.
Ninh Nguyệt nhìn đồ ăn trong mâm của mình, một phần cơm, một bát canh gà nấu rất thơm, tỏi tây xào thịt, trứng chiên cà chua, một cái đùi gà.
Không vào trong này thì chắc chắn sẽ không nghĩ đến cơm tù lại tốt như vậy.
Nếm thử một miếng, mùi vị cũng coi như là được, có thể ăn.
Ít nhất cũng phải hơn quá nhiều so với những món ăn hồi chạy nạn kiếp trước.
Nhanh chóng giải quyết hết đồ ăn trong đĩa, người phụ nữ đối diện cũng đã ăn xong, hai người cùng nhau đi ra ngoài, nhưng không ai nói một lời nào, lúc này, một người phụ nữ hướng về phía hai người tăng tốc độ bước tới, đại não Ninh Nguyệt cấp tốc vận chuyển, ánh mắt càng như máy quét quét một vòng lên người người vừa đến, trong lòng bàn tay phải nàng ta đang cầm một thứ gì đó, và mục tiêu chính là người phụ nữ trung niên kia!
Quả nhiên, ngay lúc nàng ta tiến lại gần, vật trong tay phải liền nhanh chóng hướng về cổ người phụ nữ trung niên mà cắm tới, Ninh Nguyệt một tay kéo người phụ nữ trung niên lại, đồng thời tung một cước đạp vào bụng người phụ nữ kia, bịch một tiếng, người phụ nữ bị đạp văng ra xa mấy mét, đụng vào vách tường mới dừng lại, leng keng một tiếng, chiếc thìa bị mài sắc trong tay nàng ta rơi xuống nền gạch.
Nhà ăn lập tức loạn cả lên, giám ngục cầm dùi cui liền ra, "Ôm đầu ngồi xuống!"
Người phụ nữ trung niên vội kéo Ninh Nguyệt ngồi xuống, Ninh Nguyệt vừa ngồi xuống vừa kêu: "Đồng chí, trong tay nàng ta có hung khí, muốn giết người, ta chỉ là vì ngăn cản nàng ta mới ra chân!"
"Ôm đầu ngồi xuống, ngồi xuống!"
Đầu tiên là người phụ nữ tập kích người bị áp giải đi cùng với hung khí, tiếp đó, Ninh Nguyệt và người kia cũng bị áp giải đến phòng thẩm vấn.
Ninh Nguyệt cũng đã biết tên của người phụ nữ trung niên, họ Vân, tên là Vân Lệ.
"Đồng chí, tôi thật sự không biết người kia muốn giết tôi, tôi, tôi cũng không biết tại sao người ta muốn giết tôi." Vân Lệ vừa khóc vừa nói, rõ ràng là bị dọa sợ.
Ninh Nguyệt bất động thanh sắc quan sát hành động của đối phương, ánh mắt của cô rất trong trẻo, điều này rất hiếm, một người phụ nữ đã hơn ba mươi gần bốn mươi tuổi mà trong mắt vẫn còn nét trong trẻo như vậy.
Nửa người trên của cô đều co rúm lại, đây là biểu hiện của việc không có cảm giác an toàn, cẳng chân cũng run rẩy dữ dội, xem ra thật là bị dọa cho phát sợ.
Ninh Nguyệt: "Đồng chí, đây có phải coi là thấy việc nghĩa hăng hái làm không, tôi đây là người đã cứu mạng người đó, không thì vừa nãy nhất định đã xảy ra án mạng rồi."
Giám ngục: "...Coi như là vậy đi.
Trước nói một chút xem sao cô lại có thể một cước đá văng một người hơn 70 cân đi xa như vậy?"
Ninh Nguyệt: "Thì là công phu đó, hồi đại học tôi tham gia câu lạc bộ võ thuật, học được mấy chiêu, sau khi tốt nghiệp cũng luôn luyện tập, nên thể chất của tôi khỏe hơn người thường một chút, phản ứng cũng nhanh hơn một chút, đương nhiên lực ở chân cũng lớn hơn một chút."
Đây là sự thật, nguyên chủ quen tên tra nam chính là ở câu lạc bộ võ thuật, chỉ có điều, hai người đều không học hành nghiêm túc, hơn nữa trong xã đoàn cũng chỉ dạy những chiêu đơn giản thôi, ví dụ như thái cực quyền, Bát Cực Quyền, Vịnh Xuân quyền.
"Tôi thấy cô ra tay vừa nhanh vừa độc, không giống như chỉ học mấy chiêu sơ sơ."
Ninh Nguyệt: "Không có xuất thủ, mà là ra chân, ra chân!"
Giám ngục lần thứ hai nghe thấy từ này: "...Đợi sự việc điều tra rõ ràng, ngục giam sẽ xin cho cô một chút ban thưởng."
Ninh Nguyệt vui vẻ nói: "Vậy các anh có thể đổi hết ban thưởng thành tiền cho tôi không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận