Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 953: Đặc thù năm tháng 23(khen thưởng tăng thêm 1) (length: 7784)

Trong phòng, những người khác im thin thít như thóc, sợ người tiếp theo bị ăn đòn chính là mình.
"Một lũ phá gia chi tử, cả ngày không lo làm ăn, chỉ nghĩ đến chuyện xấu. Sau này, nếu ai một ngày không kiếm được trên mười công điểm, về nhà ta sẽ đánh hắn."
Đám người kêu rên một trận, lão Tam vội xin tha: "Đại ca, mười công điểm tụi em thật sự kiếm không nổi, vậy chẳng phải mệt chết sao?"
Lý Hướng Hồng cũng ấm ức nói: "Em kiếm bốn công điểm còn không được nữa, Đại ca, em không muốn xuống ruộng!"
Ninh Nguyệt giơ tay, cho lão Tam và Lý Hướng Hồng mỗi người một đế giày: "Câm miệng cho ta! Đàn ông con trai mà mười công điểm cũng không kiếm được, còn mặt dày nói hả, đến đàn bà còn mạnh hơn bọn ngươi! Còn có ngươi, không kiếm được thì đừng ăn cơm, để đói chết bọn ngươi cũng đỡ tốn mấy miếng cơm!"
Đám người:…
Lão Tam ôm mặt, vội vàng cúi đầu, nhìn có vẻ yếu thế, nhưng trong đáy mắt lại đầy hận ý.
Nhìn đám người trong nhà ngã nghiêng ngả trên đất, Ninh Nguyệt chỉ vào Lý Hướng Hồng: "Đi, bắt một con gà mái trong sân g·i·ế·t thịt, vợ ta bị mẹ đánh đến nhập viện rồi, vất vả lắm mới giữ lại được cái m·ạ·n·g, thân thể phải tẩm bổ cho tốt. Nói đến chuyện này là ta lại bực mình, cái đám đồ không có nhân tính các người, cũng chẳng biết đường đến bệnh viện thăm vợ ta, đúng là một lũ vô ơn bạc nghĩa! Ta, Lý Ninh Nguyệt, có lỗi gì với lũ người các ngươi, các ngươi có lỗi với ta, với chị dâu các ngươi không?"
Lý Hướng Hồng tranh thủ lúc chống người dậy, chẳng cần biết con gà đó là của lão thái thái, chỉ cần không bị ăn đòn thì bảo gì cũng làm.
Ninh Nguyệt lại chỉ vào Lâm Tiểu Nhạn: "Còn đồ ăn cho lợn gà vịt, ngươi đi đun nước, lát nữa làm lông gà thì tới lượt ngươi, làm không tốt đừng trách ta đánh ngươi!"
Lâm Tiểu Nhạn suýt chút nữa tức đến hộc máu vì câu "đồ ăn cho lợn gà vịt", nhưng nàng không dám cãi lời, đành ngoan ngoãn đi làm.
Đuổi hai người phụ nữ đi, Ninh Nguyệt lại chỉ mấy người còn nằm dưới đất: "Ai còn động đậy được thì mau xuống ruộng làm việc, kiếm được đồng nào hay đồng nấy, nhà họ Lý không nuôi người ăn không ngồi rồi."
Lão Nhị, lão Tam vội vàng khiêng bà cả lên giường, sau đó nhanh chóng đi làm. Dù làm việc mệt mỏi, dù thân đau nhức, cũng còn hơn ở nhà rồi bị ăn đòn!
Ninh Nguyệt thì đứng giữa sân, nhìn Lý Hướng Hồng lóng nga lóng ngóng bắt gà, sau đó cô tẩu hai người làm lông gà, mổ bụng.
"Đem ruột gà cũng rửa sạch đi, đó toàn đồ tốt đấy, chỉ có lũ không biết sống mới vứt bỏ."
Ai mà quan tâm nó rửa có sạch không, dù sao hắn cũng chẳng ăn, mà để thưởng cho nhà họ Lý.
Lý Hướng Hồng nén buồn nôn, nhanh tay rửa ruột gà.
Ninh Nguyệt nhận con gà đã làm sạch rồi mở nắp nồi, Hứa Ngọc Mai luôn để ý động tĩnh bên ngoài, nhưng lại có thói quen ngủ khi mang thai nên vừa rồi ngủ mất.
Đúng lúc con gà tỏa hương thơm, nàng liền tỉnh giấc.
Ninh Nguyệt nghe tiếng động bèn đến: "Vừa hay em tỉnh rồi, anh nấu gà cho em tẩm bổ, lát nữa bọn trẻ tan học là có cái ăn."
Ngoài hầm gà, còn lấy chỗ gạo của lão thái thái không nỡ ăn để nấu một nồi cơm, tối sẽ ăn cơm qua loa.
"Gà này ở đâu ra vậy?"
"Gà nhà mình, yên tâm, vẫn còn một con đấy, lần sau em muốn ăn thì anh lại làm. Nấu gà xong còn có lợn nữa..."
Hứa Ngọc Mai phì cười: "Kia là còn để còn nộp cho đủ số, anh đừng làm loạn."
"Anh làm hay không thì còn tùy lão già kia có hiểu chuyện hay không."
Hôm nay hắn đã ám chỉ rõ lắm rồi, nếu Lý Trường Niên còn không chịu mở lời, hắn sẽ không ngại ra tay mạnh hơn nữa.
Dù sao thì hắn cũng chỉ là đang chơi thôi, đợi chơi chán rồi rời khỏi nhà họ Lý cũng chưa muộn.
Trước kia, một mực bị đối xử bất công, sau khi bị què còn bị nhà họ Lý bóc lột triệt để, Ninh Nguyệt muốn cứ để vậy giày vò cả nhà này thì có phải là quá dễ dãi với họ rồi không?
"Cái canh thuốc kia anh không thật sự cho em uống đấy chứ?"
Ninh Nguyệt: "Người khỏe mạnh uống thuốc làm gì, em cứ ngày ba bữa uống đúng giờ cho mọi người biết thân thể em không được khỏe là được rồi."
Đều uống thuốc ba bữa một ngày, còn bắt vợ hắn đi làm, vậy có còn là người không?
Lúc này, giọng của 009 đột nhiên vang lên: 【Túc chủ, có hai mẫu robot giảm giá đặc biệt, muốn mua không?】
【 Bao nhiêu điểm một con?】
009: 【 Mười ngàn.】
【 Nói sơ qua về công năng đi.】
【 Hai mẫu robot giảm giá này có thể dùng bất kỳ nguồn năng lượng nào để nạp điện, bao gồm nước, điện, gió,...
Hai mẫu robot lần lượt là robot nuôi dưỡng và robot trồng trọt.】
Ninh Nguyệt tò mò: 【Không có cái robot vạn năng à?】
009: 【 Robot vạn năng vẫn chưa có.】
Ninh Nguyệt: 【Thôi được, mỗi loại cho ta mười cái dùng thử đi.】
009: 【 Mỗi loại robot chỉ mua được một cái.】
Ninh Nguyệt: 【Vậy ta có điểm tích lũy mà cũng không dùng được à, thôi thì mỗi loại một cái.】
009 vội đi đặt hàng.
Là một hệ thống ưu tú, đương nhiên nó phải đáp ứng mọi yêu cầu của túc chủ, nó còn phải tranh thủ thời gian kiến nghị với chủ thần nữa, robot này có ít chức năng quá, túc chủ nhà nó lại muốn cái toàn năng.
Kết quả, chủ thần sau khi nghe kiến nghị của nó thì liền đá cho nó một phát: 【 Cái gì vậy, Lão t·ử là chủ thần chứ không phải là rùa trong cái ao xin xăm.】
009:… Bé nhỏ ấm ức, nhưng bé nhỏ không nói.
Trời vừa chập tối, bọn trẻ đã về đến nhà, Ninh Nguyệt trực tiếp bưng gà và cơm ra.
Gà mái nuôi ở nhà hơn hai năm, thịt gà tuy không thể so được với gà không g·i·a·n, nhưng cũng rất thơm, Ninh Nguyệt hầm lâu, lại cho không ít gia vị trong không gian vào, da gà hầm nhừ đến mức sệt lại dính miệng, cả nhà ăn đến thỏa thuê.
Mấy ngày nay, dường như nàng đã ăn bù lại số thịt đã thiếu suốt mấy năm gả chồng, ngày nào cũng có chồng đổi món ngon cho nàng ăn, đến nỗi chỉ cảm thấy trong bụng toàn là mỡ.
Sau khi thu dọn chén đũa, Ninh Nguyệt cố ý ra nhà bếp dạo một vòng. Hắn vừa đến thì người trong nhà bếp đều bị hắn dọa cho không dám hó hé, Ninh Nguyệt nhìn quanh bàn ăn, vì hắn dùng hết một cái nồi nên nhà lão Nhị phải hầm cháo đặc, con dâu lão Nhị cũng học theo hắn làm một nồi súp to, có điều cô ta nhát gan nên không dám dùng hoàn toàn bột mì, mà lại trộn ngô và bột sắn vào nhau.
Nhưng đây cũng coi như bữa ngon hiếm có. Những người nhà họ Lý vốn bị đánh cho một trận, làm cả buổi cũng đã mệt mỏi lại rất hưởng thụ bữa cơm tối này. Chỉ là khi Ninh Nguyệt cố tình đứng sừng sững như đòi nợ ở cửa nhà bếp thì đám người nhát gan đã mặt mũi tái mét, toát mồ hôi.
"Nhìn ta làm gì? Còn không mau ăn, ăn xong thì lăn về phòng nghỉ đi, mai còn phải xuống ruộng làm việc."
Nhị Ngưu liếc mắt một cái rồi bưng bát cơm lên húp vội. Sau khi ăn xong, cậu ta liền bỏ chạy ra khỏi nhà bếp, về phòng ngủ luôn.
Lão Nhị, lão Tam liếc nhau, sau đó cũng nhanh chóng tăng tốc ăn cơm rồi nhanh chóng chạy về phòng.
Bữa tối này, cả nhà chỉ mất năm phút đồng hồ đã kết thúc cuộc chiến.
Ninh Nguyệt làm ầm ĩ xong, báo một tiếng với Hứa Ngọc Mai rồi đi ra ngoài.
Trời đã tối, trên đường cũng không có mấy người qua lại. Đến khi gần tới nhà họ Hứa, Ninh Nguyệt mới lấy bốn gói đồ đã chuẩn bị trước đó ra.
Đến nhà họ Hứa thì đúng lúc ông Hứa ăn cơm xong.
"Hây, sao giờ này lại tới?"
Ninh Nguyệt: "Trời tối dễ làm chuyện xấu mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận