Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 632: Thứ chín tinh cầu 21 (length: 7719)

Thu phụ trong lòng mừng thầm, ngoài miệng lại nói: "Nếu ngươi muốn chuyển nhượng cho ta thì cũng được thôi, nhưng không thể để ngươi chịu thiệt, ta sẽ giúp ngươi mua một căn nhà ở Trung Ương Tinh để bồi thường cho ngươi."
Nguyên chủ là chiến binh gen mạnh cấp song 3S, có đủ điều kiện mua nhà ở Trung Ương Tinh, Thu phụ chỉ cần bỏ tiền ra là được.
"Vậy ngài mua cho ta biệt thự ở đó đi, ta muốn sớm đi xem."
Vẻ mặt Thu phụ lập tức khó xử, biệt thự ở Trung Ương Tinh không dễ mua, mấu chốt là không có tám chín tỷ tinh tế tệ thì không mua được.
Ban đầu hắn chỉ muốn tùy tiện mua cho cô con gái lớn một căn công tước phủ để cho xong chuyện, có hai trăm triệu tinh tế tệ là quá lắm rồi.
Ninh Nguyệt thấy rõ vẻ khó xử kia của hắn, lão già mặt dày, một hành tinh tài nguyên phong phú thế này, mà nàng còn tốn nhiều công sức xây dựng như vậy, lão già lại muốn tay không cướp đoạt, hắn mơ đẹp quá nhỉ!
"Xem ra gia chủ Thu không có ý định mua biệt thự cho ta rồi, thôi vậy, gia chủ Thu mời trở về đi, ta cũng không về cùng ngài, còn mẹ ta, bà ấy muốn đi theo ngài thì ta mặc kệ."
Thu phụ vội nói: "Ai nói thế? Ta chỉ là thấy biệt thự không dễ mua, nên mới khó xử thôi."
"Nói sớm a, ta có bạn ở Trung Ương Tinh, chỉ cần tinh tế tệ đủ thì hắn lấy được cả nhà ở khu một đó, phụ thân đưa tiền cho ta là được rồi."
Thu phụ khó thở, mặt nghẹn đỏ lên, con nha đầu chết tiệt này, không vui thì gọi là gia chủ Thu, hở ra đòi tiền thì gọi là phụ thân, cô ta đúng là thực tế!
Nhưng, trước mắt có một hành tinh treo lơ lửng kia, hắn còn làm sao được?
Còn không phải ngoan ngoãn móc tinh tế tệ ra!
Dù có bao nhiêu không muốn, Ninh Nguyệt vẫn nhận được một tỷ tinh tế tệ mà lão già kia chuyển đến, Thu phụ cũng không muốn cho đâu, nhưng con nghịch nữ này cắn chết việc mua biệt thự ở khu một của Trung Ương Tinh, không có hai tỷ là không đủ.
Cái quái gì thế, khu một của Trung Ương Tinh là vị trí gần hoàng cung nhất, nơi đó không phải hoàng tộc thì cũng là trọng thần ở, ngay cả quân trưởng Tiêu thân phận như vậy cũng không đủ tư cách mua nhà ở khu một, cô ta cứ nói là mua nhà ở khu một chẳng phải là muốn lừa tiền của hắn sao?
Cuối cùng, hai cha con cò kè mặc cả, Ninh Nguyệt vẫn cứng rắn lừa được một tỷ từ ông bố tra nam kia.
Thu gia có không ít sản nghiệp ở tinh cầu thứ ba, nhưng có thể lấy ra tiền mặt thì cũng có hạn, có thể moi được một tỷ từ tay hắn cũng không phải ít.
Ninh Nguyệt rất hài lòng với chuyện này, 009 sốt ruột nhìn thẳng: [Túc chủ, chẳng lẽ ngài quên rồi sao, hiện giờ ngài là Thần hào đó, ngài phải dùng tiền, dùng tiền! Hố người không phải chuyện Thần hào nên làm!] Ninh Nguyệt không thèm để ý nó, ông bố tra nam tự đưa tới cửa cho nàng hố, không hố thì phí, đương nhiên, nhiệm vụ dùng tiền của hệ thống nàng cũng nên làm một chút, tuyệt đối không lãng phí một tinh tế tệ nào!
"Ngươi mau gọi mẹ ngươi về đi, hôm nay chúng ta trở về Sí Tinh, tiện thể làm luôn chuyện cần làm."
Ninh Nguyệt thầm nghĩ: Quỷ mới đi theo ngươi.
Nhưng nàng vẫn mở quang não liên hệ với Thu mẫu.
Thông tin vừa kết nối, Thu mẫu vẫn rất vui vẻ, nhưng khi bà ấy nghe thấy chồng mình đến thì sắc mặt lộ rõ vẻ trầm xuống.
"Được, ta sẽ về ngay."
Kết thúc cuộc gọi, Ninh Nguyệt dẫn Thu phụ đến nhà ăn thứ nhất, trời cũng sắp nhá nhem tối rồi, lão già vừa mới cho một tỷ tinh tế tệ, sao cũng phải cho một bữa cơm chứ.
Đến nhà ăn rồi, Ninh Nguyệt liền gọi Thẩm Xuyên đến, nhỏ giọng dặn dò vài câu, Thẩm Xuyên giơ ngón tay cái làm dấu OK rồi lặng lẽ rời đi.
Thu mẫu cũng rất nhanh đến nhà ăn thứ nhất.
Cảnh tượng hai vợ chồng xa cách lâu ngày gặp lại không hề có, Thu phụ vừa gặp Thu mẫu liền bắt đầu răn dạy, "Cô đến đây mấy ngày nay đã làm cái gì, có phải nếu tôi không đến một chuyến thì cô định không về nữa hay không?"
Nếu đổi lại là trước kia, Thu phụ mắng bà vài câu, bà cũng nhịn, nhưng bây giờ Thu mẫu đang trong giai đoạn phản nghịch do Ninh Nguyệt điều trị.
Trước kia bà bị Thu phụ giam ở nhà mỗi ngày, lại mỗi ngày bị Thu phụ lừa dối, đến mức sự tự tin cũng biến mất, lại còn chấp nhận cái vị trí mà Thu phụ đặt cho, bà chỉ là một người phụ nữ bình thường, cả ngày dựa vào chồng sống, rời khỏi chồng thì bà chẳng là cái thá gì.
Nhưng mấy ngày này ở tinh cầu thứ chín, bà đã được nếm mùi vị tự do mà lâu rồi không được cảm nhận.
Mỗi ngày tự do tự tại ra ngoài đi dạo, lại vì là trên địa bàn của con gái, ai gặp bà cũng vô cùng tôn trọng, thậm chí cả phu nhân quân trưởng cũng kết bạn với bà, tâm trạng đó đương nhiên khác với lúc ở Thu gia.
Mà lại, do bị con gái tẩy não, tâm tư của bà cũng từ từ trở nên linh hoạt hơn.
Đặc biệt là Tiêu phu nhân ngày nào cũng kéo bà đến chỗ quân đoàn một dạo chơi, những người đàn ông độc thân cứ đi vòng trước mặt bà, tranh nhau lấy lòng, cái kiểu nịnh nọt này bà chưa từng trải qua ở chỗ chồng, nên khi Thu phụ vừa mở miệng răn dạy, bà liền sinh ra tâm lý phản nghịch.
"Ông đến thì tôi cũng chẳng định về! Ở chỗ con gái tôi rất tốt, tôi còn muốn ở thêm một thời gian!"
Thu phụ vỗ bàn, "Cô... Cô còn muốn làm loạn hả?"
Thu mẫu giật mình bởi cái vỗ bàn của hắn, một hồi lâu sau bà mới cãi lại: "Ông gào cái gì? Tưởng ông to tiếng là có lý hả?
Tôi chỉ muốn ở ngoài chơi thêm vài ngày thôi mà ông cũng không hài lòng, có phải tôi phải sống dưới mí mắt ông mỗi ngày thì ông mới vừa ý?
Mà nói như vậy cũng không đúng, nếu tôi cứ sống dưới mí mắt ông thì ông còn thời gian đâu mà đi Điềm Điềm dày đặc với mấy người đàn bà khác?
Tôi không về nhà thì chẳng phải là ông nên vui mới đúng sao?"
Nhà ăn thứ nhất vốn là chỗ ăn của các chỉ huy cấp cao của quân đoàn lính đánh thuê, lúc này, do Thu phụ đến nên ngoài các đầu bếp bận rộn, chỉ có ba người bọn họ.
Mấy tinh anh mà Thu phụ mang đến đều bị Thẩm Xuyên dẫn đến hai nhà ăn khác rồi, nên dù hai người có ầm ĩ đến đâu thì cũng không sợ người khác nghe được, nếu không thì thật là quá mất mặt.
Thu phụ bực dọc nói: "Cô cũng lớn tuổi rồi còn đi tranh giành tình nhân!"
"Ai rảnh mà ghen với ông, ông muốn thế nào thì tùy, tôi chẳng rảnh mà quan tâm, chuyện của tôi ông cũng bớt quản đi!"
Hai người cứ như gà con mới lên ba, ngươi một câu ta một câu ồn ào, lúc ăn cơm cũng không chịu dừng, cho nên, bữa cơm này đương nhiên cũng chẳng có mùi vị gì.
Lúc rời nhà ăn, Thu mẫu nhỏ giọng thì thầm với Ninh Nguyệt: "Tối nay hắn ở đâu, con sắp xếp thế nào rồi?"
Ninh Nguyệt: "…Đương nhiên là ở cùng chỗ với mẹ!"
"Để hắn ở một mình đi, trong khu dân cư chẳng phải có khách sạn sao? Cho mấy người kia đến khách sạn hết đi!"
Ninh Nguyệt nhìn Thu mẫu cười nhẹ: "... Mẹ định ly hôn với ông ta à?"
Nàng nói vậy chỉ là trêu thôi.
Ai ngờ Thu mẫu nửa ngày cũng không nói gì.
Trời ạ, lẽ nào mẹ nàng thật sự đã có ý định ly hôn rồi, chỉ là chưa quyết định thôi sao?
Nàng cho người dẫn Thu phụ đến khách sạn, sau đó kéo Thu mẫu về nhà mình.
"Mẹ biết lần này cha con đến đây là để làm gì không?"
Thu mẫu: "Kéo con về kết hôn à?"
"Đó chỉ là một phần thôi. Ông ta còn mang theo năm mươi tinh anh gia tộc, nói là thay con quản lý chuyện ở tinh cầu thứ chín."
Thu mẫu dù ngốc cũng hiểu Thu phụ đang nghĩ gì, "Chắc là ông ta vẫn muốn cướp tinh cầu thứ chín đi chứ gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận