Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 567: Nhân vật phản diện mẹ ruột 43 (length: 7771)

"Tiểu nhóc con nhìn chiếc kem, rồi lại nhìn túi tiền của mẹ, nụ cười trên mặt trong nháy mắt biến mất, "Mẹ! Con ~ ~ kem ~ ~ kia ~ ~ "
Ninh Nguyệt cười ha ha rồi chạy về phía trước vừa chạy bên cạnh vừa dỗ dành, "Mẹ làm vậy là vì tốt cho con, ăn ít thôi cho tốt.
Con xem mẹ đã hy sinh lớn như vậy rồi, sao con có thể mắng mẹ được!"
Tiểu Hữu Hữu một hơi ăn hết cây kem còn lại, sau đó mở đôi chân ngắn liền ở phía sau đuổi theo: "Mẹ nói là thưởng cho con mà, trả kem cho con!"
"Dừng lại, không cho chạy!"
Ninh Nguyệt vừa chạy vừa hô: "Kẻ ngốc mới không chạy!"
Thấy cảnh này người đi đường không nhịn được cười theo, hai mẹ con tình cảm thật tốt a!
Bị đứa bé đuổi ba bốn trăm mét, Ninh Nguyệt vẫn là van xin tha thứ, "Thôi được rồi, cùng lắm thì buổi tối mẹ tự tay xuống bếp làm cho con hai món coi như bù đắp, chúng ta không chạy nữa, con còn có lớp mà, chúng ta mau về nhà."
Những cái giờ học nhiều đến khiến người ta tê cả da đầu kia, là điều tiểu gia hỏa nên chịu, ai bảo hắn có một ông bố làm trùm giàu có đâu!
Tiểu gia hỏa một vòng trán đầy mồ hôi, "Con còn muốn được ăn cá nướng, còn cả gà lớn nữa."
Ninh Nguyệt giơ ngón tay cái, làm dấu OK, "Không thành vấn đề!"
Tiểu gia hỏa lúc này mới hách dịch nắm tay đặt vào tay mẹ, hai mẹ con tay trong tay đi về phía xe, rồi lái xe về nhà.
Về đến nhà, người hầu nhanh chóng mang hoa quả đã rửa sạch lên, cho đứa bé ăn trước một chút cho lót dạ, Ninh Nguyệt cũng nhân tiện hỏi thăm tình hình ăn uống ở trường mẫu giáo, "Hữu Hữu buổi trưa ở trường ăn những gì?"
"Ba cái bánh bao to chừng này, còn có cải thảo xào thịt, đậu phộng cà rốt trộn rau cần làm món ăn kèm, nấm xào, canh cà chua trứng."
Hắn trực tiếp dùng tay miêu tả độ lớn bánh bao, lớn bằng hai nắm tay nhỏ của hắn.
Quản gia nghe xong nhíu mày, thế này ăn uống cũng quá kém, tiểu thiếu gia chắc chắn đã phải chịu ấm ức rồi.
Ninh Nguyệt lại không cảm thấy có gì, "Vậy Hữu Hữu ăn no không?"
"Ăn no rồi ạ, có hai bạn nhỏ không ăn hết thì còn giành nhau đồ ăn nữa cơ, con ăn rồi, cô giáo cho hai cái con ăn hết, con còn xin thêm một cái." Có mỗi hương vị bánh bao là còn tạm được.
Ninh Nguyệt giơ ngón cái với con trai, "Con trai của mẹ là khỏe mạnh nhất! Sau này cũng phải như vậy.
Chức năng lớn nhất của đồ ăn chính là để lấp đầy bụng chúng ta, khi con không thể thay đổi được một vài chuyện, thì chúng ta phải thích ứng nó thôi.
Có cơm bày ra trước mặt mà vẫn còn để đói thì chỉ có người ngốc."
"Vương Giai Nghi thì lại bị đói, nàng chê cơm không ăn được, lại còn không thích ăn thức ăn, nói canh thì nguội hết rồi, cứ lựa qua lựa lại, sau đó chỉ còn nước chịu đói."
Tiểu gia hỏa chớp mắt nhìn Ninh Nguyệt, như đang muốn nói, đấy thấy chưa, con liếc mắt là con nhìn ra bản chất của nàng ta ngay, nàng ta quá ngốc, nên con không chơi với nàng!
Ninh Nguyệt bất đắc dĩ xoa trán, thật ra từ khi đón tiểu gia hỏa cô đã nhận thấy, đứa nhỏ này chắc chắn chưa kết bạn với ai, nếu không thì nó đã không trả lời những câu hỏi của cô, bây giờ đã chứng thực rồi.
"Vậy con thấy trường mẫu giáo thế nào?"
"Cũng được thôi."
Ninh Nguyệt trừng mắt: "Kiểu gì?"
"Đều là một lũ ngây thơ!"
Ninh Nguyệt: ...
Vừa mới nói chuyện được mấy câu với con, thầy giáo đến, tiểu gia hỏa liền bị dẫn vào thư phòng học, Ninh Nguyệt tranh thủ vào bếp làm đồ ăn cho tiểu gia hỏa.
Hôm nay trong nhà không có cá đá, nhưng lại có cá vược biển tươi ngon, vừa hợp để làm cá nướng.
Về phần gà lớn mà tiểu gia hỏa nhắc đến, từ khi Ninh Nguyệt khen món gà Đông Đào ngon một lần thì, trong nhà mỗi ngày đều dự trữ sẵn rồi, trưa nay hai mẹ con không ăn cơm nhà, vừa khéo còn thừa.
Ninh Nguyệt nghĩ ngợi, dứt khoát đem gà ra nướng hết, dù sao tiểu gia hỏa rất thích món nướng.
Đầu bếp trong nhà thấy cô vào bếp liền vội vàng nhường chỗ, gà Đông Đào trưởng thành rất lớn, một con hơn mười cân, hai mẹ con ăn không hết, Ninh Nguyệt trực tiếp gọi điện thoại cho nhà cũ, nói là lát nữa mang gà đã nướng đến cho lão gia tử ăn thử.
Đã muốn đưa thì không thể chỉ đưa một món, sau khi cá và gà đã vào lò nướng, Ninh Nguyệt lại làm một món tây cần bách hợp, một món nấm mỡ xào thịt hẹ, và một món canh cà chua thịt bò.
Có người trợ giúp, làm đồ ăn nhanh cực kỳ, vừa ra lò là bỏ vào thùng giữ nhiệt luôn, vừa khéo Hữu Hữu học xong một tiết là đồ ăn đã làm xong.
Tài xế trong nhà xách thùng giữ nhiệt đi nhà cũ, hai mẹ con cũng bắt đầu thưởng thức món ngon tối nay.
Ninh Nguyệt trước múc canh cho đứa bé, sau đó gắp đùi gà nướng vào đĩa của Hữu Hữu, "Nhanh ăn đi, đây chính là món con gọi đó."
Tiểu gia hỏa cũng gắp cho mẹ một cái, "Mẹ cũng ăn đi."
Người hầu vội vàng báo cáo bên cạnh, "Tiểu thiếu gia, canh cũng do phu nhân làm đó, còn có món tây cần bách hợp và nấm mỡ xào nữa ạ."
Tiểu gia hỏa ăn thử hết đồ ăn mẹ làm, và đưa ra kết luận: Đồ ăn mẹ làm sao lại ngon thế này!
Sau bữa ăn, Ninh Nguyệt nhìn tiểu gia hỏa xoa bụng phồng ra mà buồn cười, "Quản gia, nhanh chóng lấy cho tiểu thiếu gia nhà chúng ta hai viên kiện vị tiêu thực đi, bụng nó phình hết cả lên rồi kìa!"
Hữu Hữu cảm giác mặt có hơi nóng, hồi lâu sau mới bắt đầu nói lý một cách miễn cưỡng, "Còn chẳng phải tại đồ ăn mẹ làm ngon quá, con, con lỡ ăn hơn một bát cơm, uống nhiều một chén canh, còn, còn ăn hơn hai miếng gà, gắp nhiều hai gắp cá, còn ăn không ít nấm..."
Thật sự, tối nay cậu ăn những món đó gấp đôi bữa trưa rồi!
Ninh Nguyệt trêu cậu, "Vậy xem ra sau này mẹ phải bớt làm bếp mấy lần, không thì để bảo bối nhà mình vỡ bụng thì sai mất."
Tiểu gia hỏa lập tức sốt ruột, "Vậy, vậy vẫn là thỉnh thoảng làm vài bữa thôi, lâu không được ăn, thật sự rất thèm! Cũng không cần nhiều đâu, nửa tháng một lần là đủ rồi! Con không tham lam!"
Ninh Nguyệt nói: "Thằng nhóc ngốc nghếch, thích ăn đồ mẹ làm thì cứ nói, mẹ cả ngày không có việc gì, trừ ở bên cạnh con ra thì chỉ quanh quẩn với con, làm đồ ăn có gì khó?
Nhớ kỹ, sau này muốn gì thì cứ nói với mẹ, đừng có kìm nén, kẻo cái tên nhóc con nhà mình lại gầy còm đi mất."
Thật ra, nếu món gì cũng muốn cô tự chuẩn bị thì thời gian sẽ hơi lâu, nhưng trong nhà có người mua đồ và có đầu bếp, họ đã làm hết công đoạn trước đó, cô thậm chí còn không phải rửa rau, chỉ cần bắt tay vào nấu là xong, tốn bao nhiêu thời gian đâu?
Tiểu gia hỏa vui vẻ, trượt xuống ghế, nhất quyết phải đi hai vòng trong vườn để tiêu bớt đồ ăn, Ninh Nguyệt thấy giờ lên lớp còn sớm nên đi cùng con ra phòng khách.
Hai mẹ con đi dạo khoảng hai mươi phút, quay về thì tiểu gia hỏa tiếp tục học, sau tám giờ thì một ngày học của cậu mới coi như kết thúc, Ninh Nguyệt hỏi có bài tập gì không, cậu trả lời rất sảng khoái, "Trường học không giao bài, có cô giáo nào cho làm bài tại chỗ thì mới hoàn thành thôi."
Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, thầy cô chủ yếu cho mọi người làm quen với nhau, sau đó tổ chức các trò chơi, cũng không có hệ thống dạy các bé học tập, bài tập thì hoàn toàn không có.
"Vậy là bây giờ con có thể về phòng tắm rửa rồi chuẩn bị đi ngủ đúng không?"
Tiểu Tinh Duệ có chút đắc ý, "Đương nhiên! Con lên lầu đợi chút, mẹ nhớ kể chuyện trước khi ngủ cho con đấy nhé."
Ninh Nguyệt giơ ngón cái làm dấu OK, cô quyết định, tối nay sẽ kể cho đứa bé một câu chuyện liên quan đến lương thực...
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận