Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 595: Nhân vật phản diện mẹ ruột 71 (length: 7826)

Ninh Nguyệt đương nhiên đồng ý, thằng bé này trí nhớ tốt, nên học gì cũng nhanh, mấy thứ ở trường, nó học dễ như ăn kẹo, bài tập về nhà cũng làm vèo một cái xong, thời gian thì cứ tranh thủ thôi, quan trọng là con mình nó thích học.
"Ừm, con còn nhỏ, luyện chữ mỗi ngày 40 phút đến một tiếng là được rồi, thời gian thì con tự sắp xếp cho tốt."
Cô cũng chẳng mong nó thành nhà thư pháp gì, coi như tìm được một thú vui hay.
Hữu Hữu gật đầu cái rụp, đang nghĩ xem chỗ nào thì tranh thủ thời gian được.
Ăn trưa xong, ngoài trời lại đổ tuyết, chỉ vài tiếng thôi mà mặt đất đã dày cả một lớp, Ninh Nguyệt gói đứa bé thật kín, rồi dắt nó ra sân nặn người tuyết.
"Mẹ xem, con nặn người tuyết có giống ông nội không?"
Ninh Nguyệt: Rất tốt, cầm cây gậy trong tay người tuyết là ra ông nội rồi, phải nói là quá giống luôn!
"Hữu Hữu giỏi quá, tiếp tục đi con, nặn cả con nữa đi."
Hữu Hữu nghe thế cười tít cả mắt, "Con nặn mẹ trước, rồi mới nặn con sau."
Ninh Nguyệt cảm thấy mấy lời này mà để ba nó nghe được chắc chắn buồn lòng, không thể nói là trong lòng Hữu Hữu không có ba, chỉ là ít thôi!
Nhìn cháu dâu với chắt trai vui vẻ nô đùa trong sân, ông cụ cũng ngồi không yên, chống gậy ra vườn, quản gia Lý đi bên cạnh đỡ, sợ ông bị ngã.
Thực ra thì hai ông cháu qua nửa năm điều dưỡng, cơ thể đã khỏe mạnh hơn nhiều so với trước đây, dù thời tiết thế này, chỉ cần chú ý chút là không bị ốm.
Thằng nhóc thấy ông ra, mắt liền sáng lên, "Ông nội ơi, ông cũng ra nặn người tuyết đi, vui lắm."
"Ừ ừ, ông nội nặn Tiểu Hữu Hữu, ông nội giỏi nặn người tuyết nhất đấy."
Chẳng mấy chốc, trong sân có thêm ba ông cháu cùng nặn được bốn người tuyết lớn nhỏ.
Lúc Tiền Mạch Hàn lái xe vào trong sân, đèn xe rọi qua mấy người tuyết đội mũ, chẳng cần nghĩ cũng biết đây chắc chắn là tác phẩm của vợ hắn, nhà hắn đúng là không ai thích nặn người tuyết vào ngày tuyết rơi thế này.
Xe vừa dừng lại, Hữu Hữu đã từ trong nhà chạy ra, "Ba về rồi, nhanh lên, nhanh lên, tụi con đang làm sủi cảo đây, ba vào làm cùng đi!"
Tiền Mạch Hàn xuống xe nắm tay thằng bé, cùng nhau vào phòng khách, ông nội, dì Trương, quản gia Lý với cả cô vợ xinh đẹp của anh, đang quây quần bên bàn làm sủi cảo.
Phòng khách nhà cũ dịp cuối năm khác hẳn so với mọi năm, trên cửa sổ dán chữ Phúc với câu đối, còn có giấy cắt hoa đủ màu, từng chùm bóng bay treo trên trần, cả căn nhà tràn ngập không khí vui mừng.
"Ông nội, con về rồi."
Ông cụ cười tươi rói nói: "Về là tốt rồi, về là tốt rồi, Húc Nghiêu đã gọi điện thoại sớm, năm nay muốn ở cùng nhà gái, dù sao sang năm chúng nó cũng cưới rồi, ta cũng không nhất thiết phải bắt nó về."
Tiền Húc Nghiêu với nhà Nhạc thì ngược lại rất dễ tính, trước đó hắn cầu hôn bạn gái, cô ấy gật đầu cái rụp, biết mẹ hắn mất sớm, bố thì không ra gì, nên từ đầu đến giờ chẳng chọn ngày chọn giờ, lễ vật cũng không cần, chỉ cần hắn bỏ tiền ra mua căn nhà cưới là được.
Ông cụ sau khi biết chuyện thì đích thân đến nhà gái một chuyến, tự mình mang lễ vật sính cưới qua đặt ngày cưới, cả hai nhà đều rất hài lòng về đối phương.
Tiền Mạch Hàn lớn chừng này rồi mà chưa từng xuống bếp.
Đừng nói là làm sủi cảo, nhưng mà nhìn vợ anh thoăn thoắt làm ra từng cái vỏ bánh sủi cảo, còn có thằng con trai nặn ra từng cái sủi cảo hình thù kỳ dị, anh liền rửa tay, sau đó ngồi bên cạnh vợ, bảo cô dạy anh làm sủi cảo.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi trắng xóa, trong phòng thì ấm áp vui vẻ, Tiền Mạch Hàn cảm thấy đây mới thực sự là cảm giác gia đình.
Lúc Ninh Nguyệt và dì Trương vào bếp luộc sủi cảo, Tiền Mạch Hàn và ông cụ đi vào thư phòng.
"Con định khi nào động tay với nhà Phồn?"
Tiền Mạch Hàn: "Mẹ Hữu Hữu nói gì với ông rồi à?"
"Không có! Con bé kia có tức cũng không đi mách, nó không nói gì cả, quá thật thà rồi."
Tiền Mạch Hàn nói: "Cháu của ông là loại người có thù không trả sao?
Trước đây hợp tác với nhà Phồn một dự án vừa mới kết thúc, cái chuyện Long Đỉnh bội ước trắng trợn kia chính là nhà Phồn làm.
Ông cứ yên tâm, con đã rải tin rồi, định xây một khu nghỉ dưỡng lớn, vị trí cũng đã chọn xong, mảnh đất đó chính phủ sẽ bắt đầu đấu giá vào tháng Ba, tên Phồn Tư Nghĩa kia tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cơ hội này."
"Tốt, trong lòng con đã nắm chắc thì tốt rồi, cũng đừng làm vợ con buồn, ông còn đang chờ các con lại cho ông thêm một đứa cháu đích tôn nữa đấy, con cũng cố lên chút."
Nói xong, ông cụ còn từ trên xuống dưới đánh giá cháu trai một lượt.
Tiền Mạch Hàn:… Ánh mắt ông nội nhìn mình sao khó chịu vậy nhỉ? Cứ như là mình không được vậy!
Đừng quên, Hữu Hữu là một phát ăn ngay của anh đấy.
Bây giờ không có chẳng qua là anh chưa muốn thôi chứ sao? Lúc nào cũng tránh thai mà nói cái gì?
Vốn dĩ anh cũng tính là muốn có thêm đứa nữa, chỉ là phải đợi Hữu Hữu lớn hơn chút đã, anh muốn có thế giới của hai người.
Nhưng nửa năm nay anh cũng đã nhìn rõ, toàn bộ tâm tư của vợ anh đều đặt trên người thằng con trai thối tha kia, nếu mà có thêm một đứa nữa, e là trong lòng vợ anh anh chả còn chút vị trí nào, cho nên, anh thấy thôi thì cứ đừng sinh thêm là hơn.
Đương nhiên chuyện này cũng không cần nói cho ông cụ biết.

Cuối năm, Cầu Trời Tuấn bạn nhỏ liên hệ với Hữu Hữu, nhất định phải mời cậu đến nhà Kỳ chơi, qua một thời gian dài tiếp xúc, Hữu Hữu cũng có thể coi như là chấp nhận người bạn này, vậy mà lần này khó có khi không từ chối.
Ninh Nguyệt chuẩn bị quà cho Hữu Hữu, lại phái quản gia tự mình đi theo, đưa Hữu Hữu đến nhà Kỳ chơi.
Đến chập tối thằng bé mới trở về.
"Hữu Hữu hôm nay có vui không? Chơi ở nhà bạn Cầu Trời Tuấn có vui không con?"
Hữu Hữu gật đầu: "Vui ạ, Cầu Trời Tuấn có một phòng nhạc cụ to đùng, bên trong toàn là những loại nhạc cụ bạn ấy thích, bạn ấy đánh ghi-ta hay cực kỳ luôn! Còn cả, bạn ấy còn biết đánh dương cầm với kéo violon nữa, trước kia con thật không để ý."
"Nghe con nói như ghen tị vậy, Hữu Hữu nếu muốn học nhạc cụ thì cũng có thể học mà!"
Hữu Hữu lắc đầu, rồi căng thẳng hỏi: "Mẹ có phải thích những bạn nhỏ có năng khiếu đặc biệt không?"
Cái tên Cầu Trời Tuấn chết tiệt, biết thế lúc đầu cậu đã không đến nhà Kỳ chơi, mẹ vốn đã có chút thích Cầu Trời Tuấn, lần này chẳng phải còn thích hơn à?
Ninh Nguyệt hôn mạnh vào mặt con trai một cái, "Ai nói thế? Mẹ chỉ thích Hữu Hữu thôi, con nhà người ta dù có biết chơi cả trăm tám mươi loại nhạc cụ thì cũng có liên quan gì đến mẹ."
Hữu Hữu mừng rỡ, cũng hôn một cái vào má Ninh Nguyệt, "Mẹ phải giữ lời đấy nhé, không được phép thích người khác."
"Ừ ừ ừ, mẹ còn tưởng con đến nhà bạn Cầu Trời Tuấn về rồi cũng muốn học nhạc cụ cơ."
"Con không có hứng thú với nhạc cụ lắm, với cả, bạn ấy học nhạc cụ là do mẹ bạn ấy thích, còn tương lai của con là phải tiếp quản công ty của nhà, học nhạc cụ lại chẳng dùng được."
Ninh Nguyệt trực tiếp bị cái lý sự của cậu con trai cả nhà cô làm cho bật cười, "Con mới tí tuổi đầu đã nghĩ đến chuyện tiếp quản công ty rồi?"
Hữu Hữu nói với vẻ vô tội, "Thế con biết làm sao giờ, là ba bảo thế mà, ba bảo con phải tranh thủ thời gian học kiến thức, lớn lên còn tiếp quản công ty, ba con sẽ được nghỉ hưu sớm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận