Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 187: Thập niên bảy mươi Phúc Bảo 112 (length: 7795)

Hắn chỉ là không thích nói chuyện, cũng không phải không hiểu chuyện đời, ý của cô em đã rất rõ ràng, hắn bây giờ là người có vợ con rồi, có một số việc thật sự cần phải tranh thủ một chút.
Trương cô nhìn thấy cháu trai lấy cho nàng hơn mười cân thịt heo rừng, lại thấy hai bình rượu cùng một bao thuốc lá thì gật đầu, "Không ngờ ngươi cưới được cô vợ trẻ này lại có quan hệ thân thích tốt như vậy, sau này ngươi phải giữ mối quan hệ tốt với người ta, đi thôi, ta đi đây, bạn học cũ của ta đó, chúng ta cũng đã lâu không gặp."
Khi hai người đến nhà trại trưởng, nhà người ta vừa ăn cơm xong, vợ trại trưởng thấy Trương cô đến thì có hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã mời vào nhà.
Trương cô bình thường thỉnh thoảng cũng sẽ đi dạo phố ăn cơm với bạn học cũ, vì hai người nói chuyện rất thân mật, Trương Thành Vinh và vợ chồng trại trưởng chào hỏi xong thì cứ ngồi một bên, không nói gì thêm.
Ngồi gần nửa tiếng, Trương cô liền cáo từ, đồ vật trong tay cũng đặt xuống.
Vợ trại trưởng tiễn khách xong liền lấy đồ trong túi đặt lên bàn trà, "Có phải trong trại các anh có chuyện gì không? Nếu không Trương Cẩm không thể nào cố ý mang đồ đến thăm tôi."
Nói chuyện một hồi lâu hai cô cháu không đề cập đến, nhưng nghĩ cũng biết chắc là có việc.
Trại trưởng lúc đầu không để ý, nhưng nhìn thấy bao thuốc lá đặc cung liền cười ha hả, "Chắc là vì chuyện chuyển từ hợp đồng sang chính thức. Lúc đầu chỉ tiêu này trong xưởng đã định cho người nhà của chủ nhiệm."
Vợ trại trưởng nói: "Lúc trước Tiểu Trương vào xưởng đồ tể là thông qua thi tuyển đàng hoàng mà vào, cũng đã hơn ba năm gần bốn năm, nếu không phải làm quá tệ, cũng nên cho người ta chuyển chính rồi."
Trại trưởng vừa chỉ vào bao thuốc lá đặc cung trên bàn trà, "Trước kia tôi không quản chuyện này, lão Vương nói có người rồi thì tôi cũng không lên tiếng, bây giờ thì, người ta nhà Trương Cẩm có mối quan hệ như vậy, nếu tôi không nói công đạo, có lẽ sẽ có chuyện phiền phức."
Vợ trại trưởng lúc này mới nhìn đến đồ trên bàn: Nơi đó đặt hai bình Mao Đài và một gói thuốc lá Trung Hoa.
Trung Hoa à, đây là loại thuốc lá mà thủ tướng dùng trong quốc yến, chuyên để tiếp đãi khách nước ngoài, là thuốc lá đặc cung!
Người bình thường đừng nói hút, ngay cả nhìn cũng chưa thấy.
Những thứ này đương nhiên là nhà họ Hứa gửi tới, cho người thân.
Ninh Nguyệt cầm không hề tiếc, đồ tốt thì phải dùng đúng chỗ, Trương Thành Vinh vào xưởng là lâu nhất, làm việc lại thật thà cần cù, hoàn toàn đủ điều kiện chuyển chính thức, bỏ lỡ lần này thì lại phải đợi một năm nữa, nàng đương nhiên muốn giúp đỡ tranh thủ.
"Lại là thuốc lá đặc cung! Người bình thường không thể lấy được thứ này! Nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói nhà Trương Cẩm có người thân thích như vậy?"
Nếu thật có thì lúc trước bà cũng không phải đến cầu mình để tìm việc cho cháu trai.
Trại trưởng xoa xoa cái đầu trọc của mình, suy nghĩ một chút: "Nghe nói Trương Thành Vinh năm ngoái mới cưới vợ, chẳng lẽ là do mối quan hệ của bên vợ cậu ta?"
Vợ trại trưởng nói: "Cũng có thể như vậy. Để lần sau gặp Trương Cẩm tôi sẽ hỏi thử."
"Ừm, bạn học cũ à, nên giữ gìn mối quan hệ đi, sau này ai cần ai biết được."
...
Bên nhà họ Đỗ, Trương Đại Mai buổi tối cố ý bảo con dâu gói sủi cảo, Ninh Nguyệt để lại một chút, sau khi ăn cơm tối, hai vợ chồng mang sủi cảo và một ít đồ ăn có sẵn đi sang chuồng bò.
Hứa Ngạn Thăng nhận ra Ninh Nguyệt rất kính trọng mấy vị lão sư này, cho nên, thái độ của hắn cũng rất tốt, nói chuyện cũng hiếm khi nói nhiều hơn vài câu.
Liễu giáo sư nhìn hai vợ chồng trẻ tươi cười: "Kết hôn rồi là người lớn rồi, hai đứa phải sống cho tốt, con nhóc kia, thầy còn nhớ lời con nói đấy, sau này con phải lo cho chúng ta dưỡng lão."
Có lẽ cả đời này họ chỉ ở lại thôn Hồng Quả, nếu sau này có gì bất trắc, thì thật sự phải nhờ người học sinh này nhặt xác cho họ.
Ninh Nguyệt gật đầu: "Con nhớ chứ, lời con đã nói thì chắc chắn sẽ làm, đã nói là sẽ không thay đổi. Chuyện này không liên quan gì đến việc con kết hôn hay không."
Ý là nuôi mấy vị lão sư thì có thể không liên quan đến Hứa Ngạn Thăng, một mình nàng cũng có thể lo được.
Hứa Ngạn Thăng không nhịn được nhéo eo nàng một cái, chưa thấy ai như nàng, đã kết hôn rồi còn muốn rạch ròi với hắn như vậy.
"Mấy vị có gì cần cứ nói với con, hai bọn con đã kết hôn rồi, chuyện của nàng ấy cũng là chuyện của con, nàng ấy đã nói chính là ý của con."
Lời này có hai tầng ý, một là đã là vợ chồng thì đồng lòng, người thân của vợ thì hắn cũng phải kính trọng.
Hai là hắn xót vợ, công việc vất vả cực khổ có người đàn ông như hắn lo.
Mấy ông Tô nghe ra hàm ý đều cười tươi rói, "Được, là người biết thương vợ, như vậy chúng ta an tâm."
Ở đó một lúc thì hai vợ chồng về nhà, chỉ là bước chân của người nào đó có vẻ nhanh hơn hẳn.
Sau khi về đến nhà, hai người vào phòng tắm rửa sơ qua, rồi đóng cửa phòng lại.
Người trong nhà hình như sợ làm kinh động đến họ nên đã tắt hết đèn từ khi họ đi tắm.
Hứa Ngạn Thăng nhìn Ninh Nguyệt đang ngồi trên ghế, kỳ lạ nhắc một câu: "Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi thôi."
Ninh Nguyệt tùy tiện "ừm" một tiếng, trong lòng đang suy nghĩ sự việc, lại không lập tức đứng dậy.
Hứa Ngạn Thăng thấy vậy cho là nàng muốn lâm trận bỏ chạy, dứt khoát đi đến, thổi tắt ngọn đèn dầu trong tủ, sau đó một tay bế Ninh Nguyệt, ôm lên giường.
Ninh Nguyệt giật mình, không nhịn được kêu lên một tiếng, rồi lại cười khúc khích, tiếng cười kia giống như trêu ngươi làm tim gan Hứa Ngạn Thăng như có lửa đốt.
"Cười cái gì?" Giọng nói của hắn không khỏi mang theo chút khàn khàn.
Hai tay Ninh Nguyệt đã ôm lấy cổ, nam nhân bước chân dài, hai ba bước đã ôm người lên giường, chỉ là cánh tay hắn vẫn không buông ra, hai người vẫn duy trì tư thế công chúa bế.
Ninh Nguyệt không trả lời, mượn ánh trăng lờ mờ, nàng mơ hồ thấy được, người đàn ông dường như vô cùng căng thẳng, yết hầu thỉnh thoảng trượt lên xuống, nàng bất chợt thấy ngứa tay, vô thức sờ lên.
Vừa tắm xong, tay của nàng lạnh như băng, Hứa Ngạn Thăng không nhịn được khẽ rên lên một tiếng, ngay lập tức hắn không thể nhẫn nhịn được nữa, cúi xuống hôn.
Trong căn phòng mờ tối vang lên tiếng vải vóc xột xoạc cọ xát vào nhau, Hứa Ngạn Thăng chỉ cảm thấy trong hơi thở toàn là hương thơm từ người nàng, môi nàng mềm, tay mềm, eo mềm, chân cũng mềm, ngay cả tiếng thì thầm yếu ớt kia cũng mềm, làn da trơn nhẵn khiến hắn không thể nhịn được vuốt ve, rồi hắn một phen kịch động...
Ninh Nguyệt suýt chút nữa đã bật cười, cảm nhận được lồng ngực của mình run rẩy không kìm được, Hứa Ngạn Thăng cảm thấy tôn nghiêm của mình bị thách thức, thề phải chứng minh năng lực của mình, "Lần nữa rồi ngủ."
Dù sao, vừa nãy không phát huy tốt, Ninh Nguyệt chắc chắn sẽ thấy hắn không được, như vậy sao được chứ?
Ninh Nguyệt có thể làm sao đây? Sau này còn phải ngủ cả đời, nàng cũng không muốn mỗi lần đều bị động tiếp nhận, một chút vui vẻ cũng không có được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận