Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 118: Thập niên bảy mươi Phúc Bảo 43 (length: 7899)

"Ngươi nói chuyện mượn xe đạp à, đúng là mẹ ta với Hứa thanh niên trí thức cho mượn một lần, chính ta cho mượn một lần, nhưng ta là dùng đồ đổi đấy! Ngươi muốn mượn xe của hắn, trực tiếp cầm lên hai cân bột mì, Hứa thanh niên trí thức khẳng định đồng ý."
Mọi người xung quanh một trận xôn xao, mượn cái xe đạp thôi, còn muốn bỏ thêm hai cân bột mì, bọn họ còn không bằng trực tiếp ngồi xe ngựa của lão Cảnh!
Đỗ Đào Hoa lại không muốn dây dưa chuyện này, "Chị họ, em hiểu rồi, vậy ngày mai chúng ta đi xe ngựa của bác Cảnh đi, em hỏi rồi, sáng mai bác ấy vẫn vào thành như thường."
Ninh Nguyệt: ... Xem ra nàng đoán không sai, Đỗ Đào Hoa đúng là muốn gán nàng với Hứa thanh niên trí thức vào chung một chỗ.
"Bác Cảnh vào thành thì liên quan gì đến mượn xe đạp?"
"Chẳng phải em cảm thấy đi xe đạp có được không? Nếu chị họ không thích thì mình đi xe vậy."
Ninh Nguyệt nhìn nàng hai mắt, sau đó gọi Đại Nha cùng rời đi.
Đỗ Đào Hoa còn ở sau lưng nàng kêu một tiếng: "Chị họ, sáng mai em đi gọi chị nha ~"
Chờ Ninh Nguyệt đi khuất bóng, Đỗ Đào Hoa mới bắt đầu nhàn đàm với người khác, "Không phải em tự khen, chị họ em cái tướng mạo này, đừng nói là ở đội sản xuất mình, mà đến thị trấn, trong huyện, cũng là đẹp.
Đứng cạnh Hứa thanh niên trí thức đúng là một đôi trời sinh, đáng tiếc là không có ai mai mối cho hai người."
Tôn tẩu t·ử lúc nào cũng lảng vảng phía sau bọn họ, nghe vậy thì nhếch miệng, chính nàng còn chưa kết hôn, đã quan tâm đến hôn sự của Ninh Nguyệt, nói ra không sợ người ta chê cười.
Ninh Nguyệt nói với Trương Đại Mai một tiếng, liền về phòng cầm túi vải đựng đồ ra khỏi nhà, "Đi thôi."
Đỗ Đào Hoa nở nụ cười trên mặt, trong lòng tính toán, nàng đã nghe ngóng được Hứa thanh niên trí thức hôm nay sẽ vào thành nên mới hẹn Ninh Nguyệt, chờ lát nữa vào thành, nàng phải tính toán kỹ lưỡng một chút, phải tác hợp cho hai người thành đôi!
Ninh Nguyệt nghĩ thầm: Đi cùng Đỗ Đào Hoa vào thành, chắc chắn có cơ hội tiếp cận nàng, nhưng không thể để nàng nảy sinh nghi ngờ, nên lúc đông người mới dễ ra tay, không còn cách nào, nàng hỏi 009, 009 chỉ biết mình có chức năng như vậy, nhưng nó chưa từng thực hiện, nàng không biết 009 cướp hệ thống của đối phương có gây ra động tĩnh quá lớn không, cho nên chuyện này tuyệt đối không được vội vàng, nàng muốn xem xét thời cơ mới ra tay.
Hai chị em họ mặt ngoài không hề biểu hiện, nhưng trong lòng đều mang tâm tư, cùng lên xe ngựa, "Bác Cảnh sớm ạ ~"
Lão Cảnh cười với Ninh Nguyệt: "Sớm, sớm, con cũng sớm."
"Còn phải đợi ai nữa không? Xe đầy người rồi."
Trên xe đã có mấy phụ nhân ngồi, hai người họ vừa lên cũng chẳng còn chỗ.
"Không đợi ai cả, đi thôi, đi thôi."
Hắn còn không phải là thấy Ninh Nguyệt cùng Đào Hoa đến nên cố ý đợi một lát, chứ không thì đã đi từ sớm rồi, dù sao không đầy người thì dọc đường vẫn có thể đón khách, cũng kiếm được kha khá tiền.
Đỗ Đào Hoa luôn khéo mồm dẻo miệng, vừa lên xe đã cùng mấy bà cô trên xe trò chuyện đủ thứ chuyện, Ninh Nguyệt ngồi bên cạnh lắng nghe.
Thật ra, từ sau lần lên núi nàng trách mắng Đỗ Đào Hoa một trận, Trương quả phụ trong thôn cũng không ít lần nói tốt về Ninh Nguyệt, bảo Đỗ Đào Hoa giả tạo, vì thế, cũng có hai người chủ động bắt chuyện với Ninh Nguyệt.
"Nghe nói đối tượng của Đại Nha làm ở lò mổ phải không?"
Ninh Nguyệt gật đầu.
"Vậy bao giờ chúng nó cưới? Định ngày chưa?"
Ninh Nguyệt nói: "Mẹ ta muốn chờ thu hoạch xong sẽ tính, Đại Nha mới mười bảy, sang năm cưới cũng không muộn."
"Ôi, vậy là nhà trai thích con Đại Nha nhà mình rồi, con gái tốt ai chẳng muốn cưới sớm, có tiền cưới cô vợ trẻ còn gì."
Đỗ Đào Hoa không nhịn được nhếch mép, rõ ràng là muốn mai mối cho Đỗ Ninh Nguyệt, nhưng hết lần này đến lần khác lại toàn đẩy chuyện của Đại Nha lên!
Đời trước Đại Nha vì Ninh Nguyệt mà gả cho một người đàn ông hai đời vợ, đời này lại vì Ninh Nguyệt mà gả cho một tên vũ phu, Ninh Nguyệt đúng là kẻ gây họa, cho nên nàng giết Ninh Nguyệt cũng không oan uổng!
"Này, Đào Hoa này, hôm nay con vào thành muốn mua gì?"
"Trong nhà hết muối rồi, tiện thể bán ít trứng gà, con còn muốn đi cửa hàng bách hóa xem có đồ gì không cần phiếu vải mua về, chị họ cũng đi cùng đi, lát nữa chị cũng giúp em xem cái này cái kia nhé."
Ninh Nguyệt nghe xong hai mắt sáng ngời, đi cửa hàng bách hóa tốt quá, trong huyện chỉ có một cái cửa hàng bách hóa, đồ đạc đầy đủ, lưu lượng người lớn, mấu chốt nhất là người rất đông!
Nhất là lúc hàng mới về, cảnh tượng người chen chúc nhau, không cẩn thận còn bị rớt cả giày.
Đỗ Đào Hoa cúi đầu, khóe miệng khẽ cong lên, Hứa thanh niên trí thức vốn định đến cửa hàng bách hóa mua áo sơ mi trắng, đến lúc đó nàng sẽ nghĩ cách tác hợp cho hai người, cũng không cần hai người thật sự vừa gặp đã yêu, chỉ cần để mọi người thấy họ ở cạnh nhau là được rồi, tốt nhất là có thể cùng về nhà.
Xe ngựa lắc lư đến huyện, Ninh Nguyệt đầu tiên cùng Đào Hoa bán trứng gà, sau đó hai người đi thẳng đến cửa hàng bách hóa.
Lúc này dù không có ý mua đồ, người ta cũng hay đến cửa hàng bách hóa dạo một vòng, nên mỗi khi có hàng mới về đều sẽ có một đám người xếp hàng dài, bất kể bán cái gì, cứ xếp hàng trước là có cơ hội mua.
"Chẳng phải con nói mua muối à? Mình nên đến quầy hàng thực phẩm phụ trước chứ."
Đỗ Đào Hoa giờ đâu còn tâm trạng mua muối, nàng chỉ muốn nhanh chóng tìm được Hứa thanh niên trí thức, nên nàng cứ dẫn Ninh Nguyệt đi vòng quanh cửa hàng, cũng không nói là mua gì, nhưng vì không muốn Ninh Nguyệt nghi ngờ, nàng đành mua mười cân muối.
Lúc này muối không giống như ở thời hiện đại, đa phần đều là loại muối hạt thô, mua về còn phải nghiền lại, nghiền nát xong mới cho vào bình muối.
Nhưng muối năm nay là mặt hàng duy nhất được mở rộng cung cấp, không hạn chế, lại còn không cần phiếu.
Thứ này mua ở cung tiêu xã cũng được, Ninh Nguyệt không muốn tốn công xách muối từ trong thành về nhà, nên không mua.
Ra khỏi quầy thực phẩm phụ, nhìn thấy đồng hồ chỉ gần chín giờ, Ninh Nguyệt luôn cảm thấy Đỗ Đào Hoa đang có tính toán gì, nhưng vòng đi vòng lại nửa ngày cũng không nhìn ra cô ta có mục đích gì, nên cô dứt khoát mặc kệ mà bắt đầu đi dạo trong cửa hàng.
Mua cho mấy cô em gái mỗi đứa một đôi dép xăng đan, mua cho mấy chị phụ nữ mỗi người một lọ dầu dưỡng da, nhìn thấy Đỗ Đào Hoa âm thầm tính toán, mấy thứ này cũng tốn không ít tiền đấy, Đỗ Ninh Nguyệt vung tiền đúng là không tiếc tay, xem ra cô ta thật sự được nuông chiều đấy!
Lúc hai người vừa đến chỗ bán đồng hồ, bỗng nhiên đám đông lại ồ ạt chạy lên lầu hai, hỏi người bán hàng mới biết được, hôm nay có một lô áo sơ mi nữ vải tổng hợp mới về, mọi người đổ xô lên giành áo.
Đỗ Đào Hoa cũng có chút động lòng, dù là gặp Giang Long Sinh, hay là sau này đến làm việc trong thành, nàng cũng không có bộ quần áo nào ra hồn, dù gì cũng nên mua thêm vài bộ.
Về phần phiếu vải, nàng chỉ cần xin từ hệ thống là có, mà hệ thống bán các loại phiếu đều rất rẻ, ví như phiếu vải, ba thước vải chỉ tốn một điểm tích lũy.
..
Bạn cần đăng nhập để bình luận