Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 215: Thập niên bảy mươi Phúc Bảo 14 0(khen thưởng tăng thêm 1) (length: 7959)

Lạc Vũ Hoài: ... Đẩy? Đẩy cái khỉ gì, hắn rất chắc chắn, vừa rồi tuyệt đối không ai đụng vào hắn!
Bạch Xuyên vẻ mặt bình tĩnh, nói ra những lời lọt vào tai Lạc Vũ Hoài cũng không dễ nghe chút nào, "Tao nói mưa Hoài, cũng đủ rồi đấy, đều ở chung một viện, người lớn hai nhà quan hệ cũng không tệ, mày cũng không cần diễn trò như thế chứ?"
Lạc Vũ Hoài chỉ muốn nhổ vào mặt hắn, hắn diễn trò gì chứ? Rõ ràng là hắn tự dưng bị đấm, còn không tìm được kẻ đấm mình, cứ như gặp ma ấy, đám người này sao cứ nói hắn giả vờ bị đụng thế? Hắn không chịu được cái mặt đó!
Hắn hung tợn trừng mắt về phía hướng Hứa Ngạn Thăng, một tay che lấy bả vai lúc này vẫn còn đau nhức không thôi, hắn không sợ Bạch Xuyên, đương nhiên, Lý Hồng Quân cùng Vệ Kiến Quốc cũng thế, ở chỗ hắn càng không có chuyện phải nể mặt ai cả: "Hứa Ngạn Thăng cái con nhỏ quê mùa của mày không có đẩy tao, nhưng anh em của tao bị nó làm ngã, cái này mày cũng không thể chối được chứ, mau lên, đưa tiền thuốc men đây!"
Ninh Nguyệt lúc này cũng không im lặng, miệng tuyệt đối không chịu thua, "Hắn là bị tao trượt chân sao? Hắn là thấy người ta gặp khó, muốn giở trò lưu manh với tao đấy, hắn ngã cũng đáng đời!
Các người muốn làm ầm ĩ nữa, tao không ngại cùng các người ra đồn công an một chuyến!"
Đại ca, đại tẩu cùng ông ngoại của đại ca Lạc Vũ Hoài đều làm việc ở đồn công an, nhưng chuyện hôm nay bọn họ nói cũng vô ích, huống chi như Bạch Xuyên nói, hai nhà quan hệ không tệ, thật sự náo loạn đến đồn công an, ba hắn vì sĩ diện, nói không chừng lại đánh hắn một trận, tiền thuốc men cũng đừng hòng mà đòi được!
Tên lưu manh bị đạp một cước kia cùng hai người bị liên lụy ngã theo:... Coi như hôm nay bọn họ bị đánh rụng răng, có máu cũng phải nuốt vào bụng thôi!
Lạc Vũ Hoài: "Hả, mày còn muốn đi đồn công an á? Một con nhỏ nhà quê, biết cửa đồn công an mở hướng nào không hả?
Không bồi thường tiền đúng thế..." Nói đến đây, ánh mắt hắn tà ác liếc qua chỗ nhạy cảm trên người Ninh Nguyệt, "Vậy thì đừng trách bọn tao đánh lại!"
Bọn tam đại tử đệ này giải quyết sự việc bao giờ cần đến đồn công an? Không phục thì đánh là xong!
Dù sao hắn sớm đã muốn đấm Hứa Ngạn Thăng một trận rồi, hôm nay vừa vặn, tiện thể giúp muội muội dạy dỗ tình địch của nó luôn!
Mấy tên côn đồ không để ý đến đau đớn trên người, chân đi giày trượt băng, vung nắm đấm to tướng hướng phía Hứa Ngạn Thăng bên này xông tới.
Những người vây xem lập tức tránh về phía sau, sợ mình bị chiến sự giữa sân làm liên lụy, nhưng khung cảnh mấy tên tiểu lưu manh đánh nhau khó mà bỏ qua, nên người xem náo nhiệt không những không đi, ngược lại còn càng lúc càng tụ tập nhiều hơn!
Hứa Ngạn Thăng sớm đã bị Lạc Vũ Hoài chọc tức sôi máu, nhất là cái ánh mắt hắn nhìn Ninh Nguyệt kia, khiến hắn hận không thể trực tiếp xé xác Lạc Vũ Hoài ra, thấy Lạc Vũ Hoài vừa ra tay, hắn nhanh chóng kéo Ninh Nguyệt ra phía sau một cái, vung nắm đấm lên bắt đầu chiến.
Bọn trẻ lớn lên ở khu viện này, không ai là chưa từng đánh hội đồng, hơn nữa ai cũng đều học qua vài chiêu quân thể quyền, chuyên đánh vào những chỗ đau nhất trên người.
Hứa Ngạn Thăng khi ra tay vô cùng ác liệt, cho dù bị ba người vây vào cũng không hề nương tay, nắm đấm vừa nhanh, vừa chuẩn lại tàn nhẫn, trực tiếp đập vào mặt Lạc Vũ Hoài, một quyền liền làm khóe miệng hắn rách toạc, bộ dạng quyết tâm này của hắn khiến ai nhìn thấy cũng đều phải sợ, hai người khác vội vàng tới giúp đỡ, bốn người lại đánh thành thế cân bằng.
Ninh Nguyệt rất kinh ngạc, không ngờ Hứa Ngạn Thăng ngày thường nhìn nhã nhặn mà lại còn biết đánh nhau như thế!
Hơn nữa nhìn tình hình này, nàng căn bản không cần lo hắn bị thiệt thòi gì cả!
Nhưng mà, Lạc Vũ Hoài người này xấu xa, thật sự xấu xa đến tận xương tủy, ban đầu một quyền của Hứa Ngạn Thăng đã đánh đến răng của hắn cũng có chút lung lay, môi cũng rách rồi, sao hắn có thể cam tâm được?
Đánh một hồi thấy không chiếm được lợi thế gì, hắn ra dấu kín cho hai người kia, bọn chúng mỗi ngày đều ở cùng nhau chơi bời lêu lổng, chỉ một động tác liền hiểu ý, hai tên chậm rãi chuyển tới bên cạnh Hứa Ngạn Thăng, đột nhiên liền nhào tới phía Ninh Nguyệt!
Vệ Kiến Quốc vừa mới dọn xong một tên tiểu lưu manh, vừa hay thấy cảnh này, hoảng sợ nói: "Chị dâu chạy mau!"
Hắn chưa từng thấy ai hèn hạ như vậy, đàn ông con trai đánh nhau không thắng, lại lén lút nhằm vào con gái nhà người ta!
Chị dâu một cô gái nhỏ như vậy làm sao có thể là đối thủ của hai tên đàn ông chứ? Nhưng hắn lại đứng hơi xa, muốn đến giúp đỡ thì chắc chắn không kịp nữa rồi, ngoài việc lên tiếng nhắc nhở ra thì chẳng làm gì được.
Mắt thấy Ninh Nguyệt sắp bị hai tên côn đồ bắt lấy tay, nhưng một giây sau, Ninh Nguyệt chân tiếp theo sau rút lui, hai tay hướng vào giữa dùng sức, hai tên côn đồ liền bị nàng kéo rầm một tiếng đâm sầm vào nhau, rồi thì cả ba cùng ngã phịch ra đất.
Ninh Nguyệt không khách khí chút nào giơ chân mang giày trượt băng lên, đạp vào người của hai tên kia, hai người này la hét thảm thiết như muốn làm mặt băng rung lên mấy cái vậy.
Lạc Vũ Hoài thấy cảnh này, trong lòng thầm mắng một tiếng phế vật, hai thanh niên trai tráng mà ngay cả phụ nữ cũng không giải quyết nổi!
Hắn cũng phát ác lên, thừa dịp vừa rồi sự chú ý của Hứa Ngạn Thăng đều ở trên người Ninh Nguyệt, hắn lại giở trò ám chiêu, Hứa Ngạn Thăng trong mắt thoáng qua vẻ ngoan lệ, tránh được cú đá dưới háng của Lạc Vũ Hoài, nhấc chân lên hung hăng đạp thẳng vào bụng hắn!
Lạc Vũ Hoài chỉ cảm thấy ruột gan trong bụng bị con giày trượt băng kia đạp như muốn đứt đoạn ra, theo sau một tiếng "Bịch", hắn lại ngã ra trên mặt băng, đầu đập xuống băng mà phát ra tiếng vang khiến người xem náo nhiệt xung quanh đều phải đau thay, tám đánh bốn mà còn đánh không lại, mày nói mày không sao cứ thích kiếm chuyện làm gì hả!
Lạc Vũ Hoài nằm trên băng một lúc lâu đầu óc vẫn còn ong ong, bụng thì đau đớn không ngừng, thậm chí một lần hắn còn không muốn nhúc nhích thân, bởi vì thật sự quá đau.
Hứa Ngạn Thăng có thể nào dừng tay, chạy đến trước tên lưu manh vừa rồi có những lời lẽ xúc phạm vợ nhỏ của hắn, trực tiếp ngồi lên người hắn, vung nắm đấm lên đấm thẳng vào người tên lưu manh, Ninh Nguyệt mau chóng tới kéo người lại, "Thôi thôi, đấm hai cái hả giận là được rồi."
Hứa Ngạn Thăng thấy tiểu tử này thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, trực tiếp đứng lên đổi tên côn đồ khác tiếp tục đánh, Ninh Nguyệt lại tiếp tục khuyên can, còn lại mấy tên côn đồ sợ hãi đến nỗi bò thẳng ra xa, sợ mình cũng gặp phải cảnh bị đánh cho thân tàn ma dại!
Nhưng mà điều này cũng chẳng ích gì, bao gồm cả Lạc Vũ Hoài ở trong đều không có ai thoát khỏi được ác thủ của Hứa Ngạn Thăng.
Đợi khi hắn đánh đủ rồi, lúc này mới đứng thẳng người, "Nói cho các người biết, nếu ai còn dám không tôn trọng vợ tao, lần sau tao sẽ không khách sáo như vậy nữa!"
Nói xong hắn kéo tay Ninh Nguyệt, "Chúng ta đi!"
Bạch Xuyên nhịn không được lắc đầu, mọi người đều lớn lên trong cùng một khu, cho dù có chút ma sát nhỏ cũng đâu cần thiết phải trở mặt thành thù, vậy mà Lạc Vũ Hoài lại có thể làm ra chuyện như vậy, quan trọng nhất là, hắn chủ động khiêu khích mà lại không chiếm được tiện nghi, thật không biết hắn làm vậy là để làm cái gì nữa?
Ra khỏi sân trượt băng đem giày trượt băng bỏ vào xe, Bạch Xuyên hỏi Hứa Ngạn Sinh, "Sau đó chúng ta đi đâu?"
Hứa Ngạn Thăng: "Đi trung tâm mua sắm đi, xem có cái gì hay mua một ít."
Xe rất nhanh đã khởi động, lúc này, Lý Hồng Quân ngồi bên ghế phụ hiếu kỳ hỏi: "Tao thấy chị dâu vừa rồi đánh nhau rất đột ngột, đây là có luyện qua hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận