Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 293: Thịnh Thế Phong Hoa 53 (length: 7904)

Mà nữ hoàng lại khác biệt, người ta chẳng có chút tư lợi riêng nào, chỉ mong bách tính dưới triều có cơm ăn áo mặc, có sách để đọc, cũng vì thế mà một mực kiên định nỗ lực không thay đổi. Có vị nữ hoàng như vậy dẫn đầu, Đại Hạ triều nhất định có thể khai sáng trăm năm Thịnh Thế!
Ninh Nguyệt: … Rất tốt, có lý!
Không còn cách nào khác, Tô Linh Lung là người từ hiện đại đến, có nhiều thứ nàng nếu mang ra, đối phương rất nhanh liền có thể đoán ra nàng cũng từ hiện đại mà tới, nàng ~ mới ~ không ~ muốn!
009 lợi hại thì lợi hại đấy, hệ thống của người khác muốn lấy cái gì liền lấy được, nhưng nó thì không thể cung cấp đủ các loại đồ mới lạ, vậy thì dứt khoát mượn hệ thống sủng phi dùng một chút, dù sao không dùng thì phí.
"Ngươi nghĩ không phải là quá đơn giản rồi sao? Thật sự muốn khai sáng Nữ Học, dạy học tiên sinh đều phải là nữ tử, những vị tiên sinh này ngươi tính mời ở đâu? Còn nữa, Nữ tử học đường ngươi định dạy những gì? Giống học đường nam tử học Bát Cổ văn sao?"
Tô Linh Lung lại nhíu mày suy tư, "Vậy thì phải chia ra, nữ tử ngoài việc học chữ, còn phải học toán thuật, nữ công, Cầm Kỳ Thư Họa vân vân, cái này phải xem sở thích của các nàng, ngoài hai môn bắt buộc là học chữ và toán thuật, có thể tự do chọn, còn về tiên sinh, trong kinh thành không ít nữ tiên sinh, cùng lắm thì từng người đi mời!"
"Nhưng cũng đâu phải nhà ai cũng có khả năng cho con cái đi học, dù ngươi thiết lập học đường rồi, cũng chưa chắc chiêu được học sinh."
Tô Linh Lung cau mày nghĩ biện pháp, "Trẻ con không đi học được, mấu chốt nhất là sách vở và văn phòng tứ bảo quá đắt..."
Ninh Nguyệt gật đầu: Đúng đấy, ngươi cứ nói tiếp đi.
Tô Linh Lung quả nhiên tiếp lời: "Bút đắt thì chúng ta làm ra một loại ai cũng có thể mua được, bút chì chẳng hạn, vừa tiện lợi lại không cần mực. Sách đắt thì chúng ta nghĩ cách tiết kiệm chi phí in sách, ừm, in chữ rời hiện tại vẫn có thể làm được."
Ninh Nguyệt: "Ngươi đang lẩm bẩm cái gì đó? Cái gì mà bút chì, là bút làm bằng chì sao? In chữ rời lại là cái gì?"
Tô Linh Lung coi nàng như người nhà trên Thành Hoàng, nên cũng chẳng giấu diếm mà kể lại tường tận hai loại vật kia một lượt.
Ninh Nguyệt lại lần nữa vỗ trán, "Những chuyện này nghe vừa lằng nhằng vừa phiền phức, giao cho người khác làm, không biết có làm được hay không, nhưng trẫm chắc chắn không yên lòng."
Tô Linh Lung vì tăng độ thiện cảm của Ninh Nguyệt đúng là liều mạng, "Giao cho thần thiếp đi ạ, thần thiếp sẽ làm, Hoàng thượng yên tâm, những chuyện này thần thiếp đều làm được!"
Dù gì thì nàng cũng là người hiện đại, sau khi tốt nghiệp đại học tuy chỉ làm thư ký ở một công ty trung bình, nhưng việc lên kế hoạch làm việc đơn giản vẫn không thành vấn đề. Coi như có bận rộn, mệt nhọc chút, nàng cũng không phải không có người hầu hạ dưới tay, sai bảo người khác đi làm là được rồi.
Về chuyện bút chì và in chữ rời, hệ thống sẽ cung cấp phương pháp cho nàng.
Dù sao Hoàng thượng đã sớm có chỉ, phi tần trong cung muốn ra ngoài, chỉ cần đến chỗ Sài tổng quản xin đối bài là được, trong thời gian quy định về cung là xong.
Ninh Nguyệt: "Ngươi thật sự có thể làm tốt sao?"
Tô Linh Lung chém đinh chặt sắt mà đáp: "Thần thiếp có thể!"
"Tốt, vậy giao cho ngươi! Yên tâm, làm tốt những cái này đều tốn bạc, đến lúc đó ngươi ra kỹ thuật, trẫm bỏ vốn, chúng ta tính góp vốn thế nào?"
Tô Linh Lung liên tục biểu thị, "Tiền bạc đều dâng cho Hoàng thượng, thần thiếp vốn là làm việc cho Hoàng thượng, không cần tiền."
Ninh Nguyệt cảm thấy mình đã đủ điên rồ, không thể để người ta làm mệt mà không nhận được một đồng, thế là ép buộc Tô Linh Lung phải nhận năm thành lợi nhuận, còn lại năm thành về nàng. Ai, nàng thật sự là người tốt!
Tô Linh Lung vui vẻ rời Trường Sinh điện, tinh thần tràn đầy đi khai phá sự nghiệp của mình. Sau khi nàng đi, Ninh Nguyệt xem xong mấy tấu chương ít ỏi trên long án, sau đó mang theo mấy đại cung nữ đến Ngự Hoa Viên đi dạo.
Bây giờ nàng đã giao phần lớn triều chính cho đám đại thần bên dưới, chỉ còn một phần nhỏ bắt buộc phải do nàng quyết định mới trình lên, tính cả thời gian vào triều, mỗi ngày nhiều nhất làm việc bốn, năm tiếng, thời gian đúng là thoải mái vô cùng.
Nhanh chân đi đến gần hoa phòng liền thấy Sài Lương đang răn dạy cung nhân. Sài Lương nhìn thấy Ninh Nguyệt từ xa liền quỳ xuống, "Nô tài tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng Kim An."
"Đứng lên đi, Sài tổng quản đi lại không tốt, đừng cứ động chút là lại quỳ, hành lễ là được rồi, thuốc thái y kê có còn đang dùng không?"
Sài Lương cảm kích nói: "Lão nô vẫn đang uống thuốc, chân đã đỡ nhiều, đa tạ Hoàng thượng vẫn còn lo lắng cho lão nô."
Hắn vốn nghĩ rằng, Hoàng thượng vừa đăng cơ là sẽ đưa hắn đi bồi Tiên Hoàng rồi, dù sao, hắn biết quá nhiều chuyện.
Nhưng Hoàng thượng sau khi đăng cơ, đêm đó đã cho triệu kiến hắn, còn nói với hắn rằng, "Ngươi cứ yên tâm làm đại tổng quản trong cung, Phùng Thiệu và Cầm Tâm chưa hiểu biết nhiều, ngươi dạy chúng nó thêm đi, mặt khác, nếu ngươi muốn nhận con nuôi, trẫm cũng sẽ không cấm cản, có con cái, tương lai cũng có người nuôi dưỡng chăm sóc lúc cuối đời, phụng dưỡng hương hỏa."
Người xưa mê tín, cho rằng người sau khi chết không có người chăm sóc, không có ai cúng bái, sẽ không thể xuống địa phủ đầu thai chuyển kiếp, mà chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ.
Được làm người, được đầu thai chuyển kiếp, ai muốn làm cô hồn dã quỷ? Cả đời này hắn không có cơ hội làm một người đàn ông bình thường, hắn vẫn muốn kiếp sau nếm thử cảm giác làm đàn ông!
Chỉ một câu nói vậy thôi, Sài Lương đã dốc lòng tận trung. Hắn hầu hạ Hiên Viên Hạo hai mươi mấy năm, Hiên Viên Hạo chưa từng vì hắn mà suy tính, dù chỉ một lần!
Đừng nói là quan tâm đến vết thương ở chân, rõ ràng vết thương kia là vì Hiên Viên Hạo mà có.
"Thái giám này là phạm phải lỗi gì sao?"
Sài Lương đáp: "Bẩm Hoàng thượng, thái giám này là quản sự hoa phòng, mấy hôm trước vừa chọn mua một nhóm hoa mới, nói là chất lượng cực cao, giá cả tự nhiên cũng không rẻ. Hôm nay hoa được đưa đến, lão nô đặc biệt đến xem xét, kết quả, đây chỉ là một nhóm hoa cỏ bình thường, nhưng hắn lại kê khai vào sổ sách là tốn những ba ngàn lượng bạc, lão nô nhất thời tức giận, không nhịn được mà lớn tiếng."
Ninh Nguyệt liếc nhìn tên thái giám bị Sài Lương chỉ mặt mắng, hắn sợ đến nỗi không dám ngẩng đầu, toàn thân run rẩy.
Ninh Nguyệt thu lại ánh mắt, vẫn mỉm cười nói chuyện với Sài Lương, "Trẫm đã nói rồi, việc trong cung giao cho Sài tổng quản, trẫm rất yên tâm, Sài tổng quản vất vả rồi.
Bất quá, còn phải vất vả cho ngươi cẩn thận kiểm tra các chi phí khác ở các nơi, trẫm vẫn còn rất nhiều con dân ăn chưa no, mặc chưa ấm, không thể để cho những con sâu tham nhũng nuốt mất tiền của trẫm.
Còn nữa, sau này mấy loại hoa cỏ này tận lực là cung nhân tự mình nuôi trồng trong cung, có thể tiết kiệm được chút nào hay chút ấy."
Sài Lương vội vàng đáp lời, "Lão nô tuân chỉ."
Lần này hắn không có quỳ mà chỉ hành lễ bình thường. Ninh Nguyệt hài lòng gật đầu, sau đó đi về hướng Ngự Hoa Viên.
Chờ đi xa rồi, Cầm Tâm hỏi thăm: "Hoàng thượng, chuyện này không cần người của chúng ta điều tra rõ một phen sao?"
"Không cần, cứ xem đã."
Nàng không sợ nhất là người ngoài vì nàng sử dụng mà sau lưng lại tính toán nàng.
Ví như những tên tham quan kia, một khi bại lộ, ào ào một đống vàng bạc châu báu liền có thể sung vào quốc khố, những số tiền đó có thể làm được biết bao nhiêu việc cho bách tính?
Hơn nữa, nàng thấy, Sài Lương hẳn là thật tâm quy thuận nàng.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận