Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 176: Thập niên bảy mươi Phúc Bảo 101 (length: 8048)

Mã Tam Cúc nghĩ ngợi, đúng là như vậy, cái Lý Nhi đó, nhất là gần nửa năm nay, dường như nàng ta chưa từng nghe thấy tin tức gì từ kinh thành gửi đồ cho Hứa thanh niên trí thức cả.
Không giống như năm đầu tiên hắn vừa tới, một chút là một bao lớn, một chút là một bao lớn, có khi một tháng có thể nhận hai lần bưu kiện, nhìn mà nàng thèm thuồng, lẽ nào nhà Hứa thanh niên trí thức thật sự có vấn đề rồi?
"Vậy được, vậy ta không nói gì hết, đợi bọn họ kết hôn. Khi đó ta mới nói ra, Trương Đại Mai coi như có hối hận cũng vô ích, dù bà ta có che chở con gái thế nào, hai người ly hôn, cái con Ninh Nguyệt ch·ế·t tiệt kia cũng thành rổ rá cạp lại!"
Đỗ Đào Hoa vội kéo tay mẹ: "Sau khi kết hôn cũng không được nói! Lời này mẹ phải chôn trong bụng, nếu Hứa thanh niên trí thức không có giấu, tự bọn họ truyền ra thì chúng ta cũng không có cách nào, nhưng lời này tuyệt đối không thể từ nhà mình truyền ra.
Không, lời này trừ hai mẹ con chúng ta tuyệt đối không được nói với ai khác."
Mục đích thực sự của nàng là muốn nhìn Hứa Ngạn Thăng cùng Ninh Nguyệt c·h·ế·t trên chuyến tàu kia, chứ không phải để cô ta thành rổ rá cạp lại, nhỡ dung mạo cô ta xinh đẹp thế, lỡ ly hôn xong lại tìm một người có bản lĩnh hơn thì sao? Chẳng phải cô ta còn phải tốn công tốn sức đi đối phó với cô ta à!
Cô ta bây giờ cũng có chút hối hận vì vừa rồi lỡ miệng nói nhiều một câu với mẹ như vậy.
Mã Tam Cúc nhìn ánh mắt của con gái cũng thay đổi, bà ta cảm thấy đứa nhỏ này hơi lảm nhảm? Dù cho việc nhà Hứa xảy ra chuyện là thật đi, Hứa thanh niên trí thức một chàng trai tốt, sao lại không sống được lâu chứ?
Lẽ nào cô ta còn biết được chuyện tương lai xảy ra?
"Được rồi, ta không nói gì cả, ta cứ chờ mà xem, xem con nói có thành sự thật hay không."
Bạch Nhã Phương nghe được tin Hứa Ngạn Thăng cùng Đỗ Ninh Nguyệt muốn kết hôn thì cả người đều ngây dại!
Rõ ràng hai ngày trước cô ta còn trò chuyện với Đỗ Đào Hoa, đối phương còn nói Hứa thanh niên trí thức tuyệt đối không cưới Đỗ Ninh Nguyệt, kết quả quay đầu hai người này đã định cả hôn kỳ rồi, vậy chẳng phải nguyện vọng của cô ta đã tan thành mây khói rồi sao?
Cô ta ném văn kiện xuống, chạy như bay về điểm thanh niên trí thức, vừa liếc mắt đã thấy Hứa Ngạn Thăng mang cái bàn nhỏ mà hắn và Cao Chí Đông dùng cơm ra ngoài sân, còn Ninh Nguyệt thì ngồi trên ghế nhỏ, mang đồ ăn từng loại ra, Cao Chí Đông mặt dày ở bên cạnh cứ gọi "chị dâu, chị dâu" nghe thân thiết làm sao.
"Chị dâu, chị thật đúng là chị dâu của em, em còn tưởng lão Hứa xuất viện là sẽ không có phần ăn cơm chị làm rồi chứ, không ngờ hai người lại định ra chuyện như thế, chúng em nói trước nha, sau này em phải thường xuyên đến nhà chị ăn trực, không thì em sớm muộn cũng c·h·ế·t đói."
Hứa Ngạn Thăng ngồi cạnh Ninh Nguyệt, đưa đũa vào tay cô, mở miệng than vãn, "Cậu nghĩ chuyện tốt thế, bọn ta kết hôn cũng là ở nhà cô ấy, cậu đi có ý tốt gì?"
Cao Chí Đông lập tức kêu rên, "Lão Hứa cậu không được nha, phải tranh thủ làm một miếng đất, dựng phòng lên, lão Kiều cũng xin."
Trong bếp truyền ra giọng của Kiều Văn Lượng: "Tôi có phải người thôn Nhạc đâu, không xin đất sao mà kết hôn?"
Hứa Ngạn Thăng trừng Cao Chí Đông, đang yên đang lành mà cái miệng của cậu ta không ngậm lại được, hơn nữa cậu ta còn dám vụng trộm ăn hết cơm của hắn, không chừa lại cho hắn chút nào.
"Cậu ăn đi, đừng để ý cậu ta, để cho cậu ta nói tha hồ!"
Nói xong hắn còn gắp một miếng cá cho Ninh Nguyệt vào bát.
Cao Chí Đông lần này im miệng, cậu ta đã nhìn ra, nếu cậu ta dám nói nữa thì đừng nói sau này, bữa này cậu ta cũng không có phần.
Hứa Ngạn Thăng vừa uống một ngụm canh gà, Bạch Nhã Phương vẫn ngơ ngác nhìn một màn này cuối cùng cũng không chịu nổi, khóc nức nở chạy vào phòng nữ thanh niên trí thức.
Hứa Ngạn Thăng: ... Thật là khó hiểu! Không biết còn tưởng mình có quan hệ gì với cô ta.
Thật ra thì, Bạch Nhã Phương đến đây gần một năm rồi, hắn và cô ta nói chuyện cộng lại chưa đến mười câu, có khi còn là bị ép.
Vụng trộm liếc nhìn biểu cảm của Ninh Nguyệt, thấy mặt cô không có gì khác lạ hắn mới thở phào, hai người mới vừa định hôn sự, không thể vì loại người không ra gì này mà nảy sinh hiểu lầm gì.
"Mấy món này đều là tự tay em làm?" Giọng khẳng định.
Ninh Nguyệt "Hửm?" một tiếng, băn khoăn không hiểu sao hắn biết.
"Bữa trưa là người nhà em nấu, tuy cũng ngon nhưng mùi vị khác với món em làm."
Nói rồi hắn chỉ vào bát canh gà, "Món em nấu gia giảm đều vừa vặn, như bát canh gà này, nước canh màu vàng trong, nhưng người nhà em làm món ăn nêm gia vị nặng hơn, ví dụ màu nước tương đậm hơn."
Tuy cũng ngon nhưng hắn vẫn thích đồ ăn Ninh Nguyệt làm hơn.
Ví dụ như món cá hấp này, rất thanh đạm nhưng thịt cá lại mềm vô cùng, hương vị vừa vặn, ăn bao nhiêu cũng không ngán.
Cao Chí Đông ra sức gật đầu: "Dù sao món của chị dâu làm ăn cực kỳ ngon, còn ngon hơn đồ ăn ở tiệm cơm quốc doanh!"
Nói xong cậu ta vội cúi đầu ăn cơm, nhưng cậu ta ăn cơm rất ý tứ, canh gà với cá rõ ràng là cho Hứa Ngạn Thăng tẩm bổ, nên cậu ta không đụng vào canh gà, cá cũng chỉ gắp một miếng nếm vị liền thôi, chỉ ăn dưa chua hầm t·h·ị·t luộc với bầu bí xào.
Trong lòng Ninh Nguyệt thầm nghĩ, khó trách Cao Chí Đông có thể ở chung với Hứa Ngạn Thăng, đây đúng là một người biết điều.
Cùng Hứa Ngạn Thăng ăn cơm tối xong, màn đêm buông xuống, vừa lúc Trần Trừng làm cơm tối xong, Ninh Nguyệt vừa cất hộp cơm của Cao Chí Đông rửa sạch thì đứng lên: "Em về trước đây, sáng mai ở trường gặp."
Hứa Ngạn Thăng: "Ừ, em về từ từ thôi."
Ninh Nguyệt vừa ra khỏi điểm thanh niên trí thức đã đi về phía thôn đông, gần đây lịch học của cô lại được mấy thầy cô điều chỉnh.
Tiết học tiếng Nga lại đổi thành một tiếng, trong một tiếng này cô sẽ nói tiếng Nga cả buổi với giáo sư Liễu, từ những câu chào hỏi đơn giản đến các đoạn hội thoại cơ bản, tóm lại là cứ từ từ tiến bộ, tiến độ tuy có hơi nhanh nhưng vẫn nằm trong khả năng tiếp nhận của giáo sư Liễu.
Tiết của giáo sư Trần đổi thành nửa tiếng, còn nửa tiếng còn lại mới là của Tô lão t·ử và bác Phương.
Ninh Nguyệt đã chuẩn bị học xong khóa tiếng Nga vào cuối năm, sau đó sẽ chuyên tâm cùng hai vị giáo sư học chế tạo máy móc, càng học càng thấy thú vị, hơi bị nôn nóng, muốn nhanh chóng móc hết kiến thức trong bụng giáo sư Liễu và giáo sư Trần ra.
Đến chuồng b·ò, Ninh Nguyệt lấy một túi đường và một túi hạt dưa từ trong không gian ra: "Mấy vị lão sư, đầu tháng sau sáu ngày con kết hôn, mời mọi người ăn kẹo mừng."
Hôn lễ mấy vị lão sư chắc chắn không đến được, nhưng ăn thêm chút kẹo mừng thì không thành vấn đề.
"Kết hôn? Đối tượng là ai? Sao đột ngột vậy?"
Ninh Nguyệt: Không cần nói là mọi người thấy đột ngột, ngay cả ta cũng thấy bất ngờ nữa đây này!
...
Thứ hai, Hứa Ngạn Thăng đã hết phép nên về trường đi học, Ninh Nguyệt đến trường thì trong văn phòng chỉ có hắn và Đỗ Xảo Ngọc.
Đỗ Xảo Ngọc là loại người mặt dày, thấy Hứa Ngạn Thăng thì chủ động xin lỗi, thấy Ninh Nguyệt vào thì nụ cười trên mặt có hơi cứng lại.
"Ninh Nguyệt đến rồi."
Ninh Nguyệt gật đầu, rồi chào Hứa Ngạn Thăng: "Ừ, hôm nay anh có hơi sớm đó, đã ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi, một tuần không lên lớp, công việc hơi nhiều, nên đến sớm một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận