Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 276: Thịnh Thế Phong Hoa 36 (length: 7976)

"Còn có thể thế nào? Mụ Mễ kia không cam tâm, muốn cùng Trân Chiêu Nghi chết chung, sau đó liền bị Hoàng thượng đá một cước chết tươi."
Haiz, cái này là chuyện gì vậy trời, mình bị làm nhục không phản kháng, mất mạng, cuối cùng còn muốn cả nhà bị tịch thu chém đầu, mạng người ta, trước mặt Hoàng gia thật sự không đáng một xu!
Đại quan tứ phẩm, thế là xong đời, chuyện này đi đâu mà nói cho phải!
"Haiz, gặp được minh quân là phúc của dân, mà gặp phải kẻ bạo ngược tàn nhẫn thì đúng là tai họa, Hoàng thượng cứ nghe theo Tần phi nói ra gió vào tai, đối với quan viên tứ phẩm đều là nói giết liền giết, nói đày liền đày, về sau a… E là kinh thành lại chẳng yên."
Cũng không biết người vừa nãy nói tin tức nội bộ có phải là cố ý hay không, vừa dứt lời liền rời khỏi trà lâu, đến khi những người hóng chuyện kịp phản ứng thì bóng người đã sớm không thấy đâu, hơn nữa người kia lại lạ mặt, hỏi ai cũng không quen.
Trong triều có rất nhiều đại thần đến cầu kiến Hiên Viên Hạo, muốn vì hai vị đại nhân cầu xin, đều bị Hiên Viên Hạo đuổi về, sau đó những người này lại đến cầu Ninh Nguyệt, lúc đó Ninh Nguyệt đang ở Khôn Ninh cung phê tấu, nghe có đại thần cầu kiến liền ra lương đình trước Khôn Ninh cung tiếp kiến mấy vị đại thần, đợi nghe rõ ý định của họ, Ninh Nguyệt lập tức dẫn mấy vị đại thần đi Trường Sinh điện.
Hiện giờ Hiên Viên Hạo ghét nhất là nghe người khác lải nhải bên tai, nên Ninh Nguyệt hành lễ xong cũng không vòng vo, nói thẳng ý mình, "Hoàng thượng, Mễ Tài Nhân cùng Quách Tài Nhân đúng là sai, bất kể Hoàng thượng trách phạt thế nào thì họ đều đáng phải chịu, nhưng Tô muội muội bây giờ đang mang thai, chi bằng, thì thôi chức quan của hai vị đại nhân Quách, Mễ, cho họ về quê làm ruộng, coi như là tích đức cho đứa bé."
Tô Linh Lung đang nằm nghỉ ngơi trong phòng, nghe thấy Hoàng hậu đến xin tha cho Mễ đại nhân, liền bực bội đi ra, "Tỷ tỷ có biết, mụ Mễ kia muốn làm hại đứa bé trong bụng thần thiếp, chỉ bãi chức quan của họ tỷ tỷ không thấy quá nhẹ sao?"
Ninh Nguyệt cau mày, giọng có đôi phần bất đắc dĩ, "Linh Lung, Mễ Tài Nhân dám làm hại con của Hoàng thượng chắc chắn là sai, nhưng nàng đã chết rồi.
Vả lại, năm Gia Nguyên thứ 31, Mễ đại nhân lúc ấy vẫn còn là Binh bộ Thượng thư, người Tấn Quốc trà trộn vào kinh thành, muốn nhân lúc Tiên Hoàng xuất cung mà ám sát Tiên Hoàng, là Mễ đại nhân sớm phát hiện ra vấn đề, bảo vệ Tiên Hoàng an toàn rời đi, còn truy bắt gần trăm mật thám người Tấn, cho nên, Mễ đại nhân cho dù có tội dạy con không nghiêm cũng không đáng bị chém cả nhà! Ngươi xem ở công lao cứu Tiên Hoàng của ông ta mà tha cho nhà ông ấy một mạng đi."
Mễ Chính Đào năm nay 53 tuổi, từng giữ chức Nhị phẩm Binh bộ Thượng thư, chỉ vì ông ta là phe Thái tử tiền nhiệm, Hiên Viên Hạo vừa lên ngôi liền kiếm cớ giáng chức ông ta, từ Nhị phẩm Binh bộ Thượng thư chỉ trong một đêm thành Tứ phẩm Thị Lang, nói thật chuyện này đúng là tai bay vạ gió.
Bây giờ lại vì một sự không hài lòng của Tô Chiêu Nghi, mà đưa cả nhà vào cảnh chết chóc, thật sự là oan đến không thể oan hơn!
"Ta không cần biết công lao của hắn là gì, hắn không quản được con gái thì phải chịu tội thay cho con gái, vả lại thánh chỉ của Hoàng thượng đã ban, chẳng lẽ tỷ tỷ muốn Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ, tự tát vào mặt mình sao?"
"Linh Lung, muội còn đang mang thai đấy, tức giận không tốt cho thai nhi."
Còn dám lấy thánh chỉ ra uy hiếp nàng? Hiên Viên Hạo đích thân nói với Thái hậu giữ đạo hiếu ba năm, chẳng phải hai người các ngươi cũng đem con ra rồi sao!
Giữ đạo hiếu? Thật nực cười, ồ đại hiếu!
Rõ ràng là người từ thời hiện đại đến, mà xem mạng người như cỏ rác, tâm địa độc ác, rắn độc ngoài cung đều bị nàng đánh bại!
Tức chết Thái hậu một chuyện, thanh danh của Hiên Viên Hạo trong dân gian đã chạm đáy, thêm chuyện nàng mang thai, lại giết quan có công cứu Tiên Hoàng, cái ghế dưới mông của Hiên Viên Hạo còn ngồi yên được sao?
Văn Thừa tướng mấy người thừa cơ khuyên can, "Hoàng thượng, Mễ Thị Lang xác thực có công lớn, những năm này làm việc cũng luôn cẩn trọng tận tâm, xin Hoàng thượng khai ân, bỏ qua cho ông ấy lần này."
Tô Linh Lung lập tức nhìn về phía Hiên Viên Hạo.
May mà Hiên Viên Hạo còn chút lý trí, hắn an ủi Tô Linh Lung nói: "Linh Lung, Hoàng hậu nói đúng, muội bây giờ thai mới ổn, coi như là tích chút đức cho con chúng ta, hãy nghe theo Hoàng hậu, trực tiếp bãi chức quan của họ, cho họ về quê làm ruộng đi là được."
Tô Linh Lung mắt thường có thể thấy không vui, "Hoàng thượng, thánh chỉ ngài đã ban, Hoàng hậu tỷ tỷ đây chẳng phải là cố ý muốn ngài thay đổi xoành xoạch, đây rõ ràng là đang bôi tro trét trấu lên mặt Hoàng thượng!"
Văn Thừa tướng mấy người liên tục cau mày, cái Tô Chiêu nghi này, nói nàng là yêu tinh làm hại đất nước thật không sai, có thù tất báo, tâm địa cay độc, người như vậy sao lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng vậy?
Ninh Nguyệt lười nói nhảm với nàng, dứt khoát tung một chưởng nội lực vào bụng Tô Linh Lung, khiến Tô Linh Lung đau bụng quằn quại, sắc mặt trắng bệch ngay tức khắc.
Hiên Viên Hạo sốt ruột, chẳng lẽ ý chỉ hôm nay của hắn thật sự làm hại đến phúc của đứa bé nên Linh Lung mới đột nhiên không thoải mái?
Nghĩ vậy, nhà Mễ Chính Đào đúng là không thể giết!
"Vậy thì tịch thu gia sản, bãi quan! Hoàng hậu, ngươi lập tức hạ chỉ, cho thị vệ đến nhà Quách, Mễ tịch biên tài sản, Quách, Mễ hai người bãi hết mọi chức quan, đồng thời lập tức về quê làm ruộng."
Tô Linh Lung còn muốn nói thêm, nhưng bụng đau dữ dội, đến lời cũng không thốt nên, chỉ đành để Hiên Viên Hạo bế vào nội điện chờ thái y.
Ninh Nguyệt dẫn Văn Thừa tướng cùng mấy người lui ra khỏi Trường Sinh điện, khi ra ngoài, Văn đại nhân chắp tay, "Không ngờ Hoàng hậu lại biết chuyện đã xảy ra mười mấy năm trước, hiếm khi ngài chịu vì Quách đại nhân và Mễ đại nhân lên tiếng, bằng không, hôm nay chúng ta ngay cả mặt Hoàng thượng cũng không gặp, chứ đừng nói đến chuyện khiến Hoàng thượng thay đổi ý chỉ."
So với lưu đày hay chém đầu, chỉ bị tịch biên tài sản, bãi quan đã là kết quả tốt, hơn nữa, với giao tình của lão Mễ và lão Quách, chắc chắn sẽ không đến nỗi về quê hương mà chết đói, đợi Hoàng thượng nguôi giận hoặc là Trân Chiêu Nghi mất sủng, biết đâu hai vị đại nhân còn có cơ hội phục chức.
Ninh Nguyệt khẽ gật đầu: "Bổn cung vào triều phụ chính cũng không phải để làm vì, chuyện của các vị đại nhân bổn cung nhất định phải biết rõ ràng hơn một chút, nếu không bổn cung sao có thể làm được việc tri nhân thiện dụng?
Huống hồ, chuyện hôm nay chỉ là trước kia không ai nói cho bổn cung, bằng không thì, cũng không cần phiền mấy vị đại nhân còn phải vào cung chuyến này.
Mễ đại nhân và Quách đại nhân đều là những vị quan tốt hiếm có, người như vậy không nên bị mất mạng một cách oan uổng."
Lĩnh Nam cách đây ngàn dặm, con đường lưu đày này, cuối cùng có thể sống đến nơi đến chốn, được một nửa đã là may mắn lắm rồi.
Vả lại cho dù đến Lĩnh Nam rồi thì bọn họ cũng chưa chắc đã sống sót, Lĩnh Nam hoang vu, khí hậu nóng ẩm, môi trường khắc nghiệt, những quan lại quen sống nhàn hạ, sung sướng, rất ít người có thể sống sót trong môi trường như vậy.
Khách khí vài câu, Ninh Nguyệt thay Hoàng thượng khởi thảo thánh chỉ, rồi đóng tỉ ấn, thái giám truyền chỉ liền cầm thánh chỉ ra cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận