Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 223: Thập niên bảy mươi Phúc Bảo 148 (length: 7925)

Người đến, trên người một chiếc áo khoác vải nỉ, dưới chân một đôi giày da màu đen, tóc uốn xoăn, ngũ quan nhìn qua có chút giống Lạc phu nhân kia.
"Ngạn Thăng ca, về đã mấy ngày rồi, đều không nói đến gặp mặt những người trong viện chúng ta, ngươi đây là có vợ nhỏ nên không muốn bạn bè đúng không?"
Hứa Ngạn Thăng vốn đang dựa vào ghế sa lông định đọc sách, thấy Lạc Vũ Đình đến liền ngồi thẳng dậy, "Sao ngươi lại đến đây? Hôm nay không phải đi làm sao?"
"Đơn vị ta nghỉ, hôm nay đã là hai mươi bảy tháng Chạp rồi."
Người đến là khách, Hứa Ngạn Thăng dù không thích cô công chúa nhỏ nhà họ Lạc này cũng phải nhẫn nại tiếp đãi, "Ngồi đi, ta bảo dì rót cho ngươi cốc nước."
"Khỏi gọi dì bận rộn, hôm nay ta cố ý đến xem chị dâu, bố mẹ ta cũng khen chị dâu không ngớt, ta cũng muốn làm quen một chút."
Trong bếp, Ninh Nguyệt cởi chiếc tạp dề vừa mặc đi ra, Hứa Ngạn Thăng đứng lên kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, "Đây là vợ ta, Đỗ Ninh Nguyệt, ngươi cứ gọi Nhị tẩu là được rồi. Vợ ơi, đây là con gái của bác Lạc, em gái của Lạc Vũ Hoài."
Từ lúc Ninh Nguyệt bước ra khỏi bếp, vẻ mặt của Lạc Vũ Đình đã có chút cứng đờ, nhất là khi nhìn thấy Hứa Ngạn Thăng thân mật với Ninh Nguyệt như vậy, nàng suýt chút nữa không kiềm chế được nét mặt, trong lòng chua xót vô cùng, đồng thời nảy sinh một loại ghen tị nồng đậm với Ninh Nguyệt.
"Thảo nào Ngạn Thăng ca không thích ta, thì ra chị xinh đẹp quá, trông chị còn chưa lớn tuổi hơn em, hay là em cứ gọi tên chị cho tiện nhé."
Bảo nàng gọi Đỗ Ninh Nguyệt là chị dâu, thật sự nàng không gọi nổi, nàng cũng không muốn làm khó mình, liền dứt khoát không gọi.
Ninh Nguyệt: ... Ý gì? Tóm lại là cô nàng này hôm nay đến đây để gây khó dễ cho nàng phải không?
Nàng quay đầu kín đáo đánh giá Hứa Ngạn Thăng hai mắt: Thế nào? Hai người các ngươi đây là có gì hả?
Hứa Ngạn Thăng khẽ lắc đầu: Không có, không có gì cả! Chỉ là mị lực của vợ ngươi quá lớn, nàng chủ động nhào tới, ta còn không thèm đoái hoài đến nàng đấy!
Ninh Nguyệt quay mặt trở lại, nghĩ rằng chờ về phòng sẽ bàn đến chuyện này, trước mắt thì phải tiếp đón vị tiểu thư họ Lạc này cho tốt.
"Ôi chao, sao ngươi nói trúng hết thế? Anh ấy lúc trước đến nhà ta cầu hôn chính là nhắm vào mặt này của ta đó. Nhưng mà ngươi cũng không cần để ý quá, tướng mạo con người là do trời sinh, ngươi có để ý cũng vô dụng thôi."
Lúc đầu Lạc Vũ Đình còn nói chuyện mang theo nụ cười, nhưng nghe Ninh Nguyệt nói xong câu đó thì thực sự nhịn không nổi nữa, "Ý của chị là gì?"
Ninh Nguyệt ra vẻ không hiểu mà nói: "Không có ý gì cả, chẳng phải là do chị nói Ngạn Thăng không để mắt đến chị là vì dung mạo ta xinh đẹp sao? Ta chỉ là nói theo lời chị thôi mà, ta có nói sai gì à? Mẹ ta dạy, chúng ta dân quê ấy, cả đời có biết gì đâu, gặp chuyện không hiểu cứ nhìn người ta nói gì làm gì mình học theo là được. Sao, ta học không đúng à?"
Lạc Vũ Đình tức đến nỗi người đều không thoải mái.
Quả nhiên là người ở quê lên, mồm mép lanh lợi, chất lượng kém, người như vậy mà sao Hàn bá mẫu lại đồng ý cho vào cửa Hứa gia chứ?
"Ngạn Thăng ca, anh cứ trơ mắt nhìn chị dâu bắt nạt em sao? Dù gì chúng ta cũng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, anh không nói giúp em một câu sao?"
"Thôi thôi thôi, nói ta với Nhị ca của cô từ nhỏ lớn lên thì còn có lý, cô với ta cách nhau mấy tuổi, ta học cấp hai thì cô còn đang học tiểu học, ta lên cấp ba thì cô vẫn còn học cấp hai, lớn lên kiểu gì mà lớn lên cùng nhau?"
Muốn chờ thì thành thật chờ, không muốn chờ thì cút, chạy đến nhà người ta nói mấy câu không đâu vào đâu, vợ ta là dễ trêu chắc? Bị người ta bắt nạt đây không phải là lẽ đương nhiên sao?
Ta không trơ mắt nhìn vợ ta coi thường cô, chẳng lẽ còn phải nhắm mắt làm ngơ à? Có lý đó hả?
Hôm nay Lạc Vũ Đình đến là để cho Ninh Nguyệt bẽ mặt, nhưng tiếc rằng không thành, còn bị hai vợ chồng người ta liên thủ chê cười, làm sao còn mặt mũi mà ở lại nữa, ngay cả câu xã giao cũng không thèm nói, hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Nguyệt rồi giận đùng đùng bỏ đi!
Sau khi nàng đi, ông cụ vừa vặn từ trên lầu đi xuống, Ninh Nguyệt có chút khẩn trương, ai ngờ ông cụ không những không hỏi chuyện vừa nãy cãi nhau là sao, ngược lại còn cười nói một câu: "Ta đi tìm lão Lý đánh cờ, trước khi ăn cơm trưa sẽ về, cháu dâu à, món kho buổi sáng kia con còn làm chứ?"
"Làm ạ, con làm ngay đây, bốn tiếng đủ để con hầm thịt kho cho mềm nhừ, ông ăn nhiều chút."
Ông cụ nghe xong đáp án hài lòng, chống gậy vui vẻ đi.
Thân thể ông ta vẫn còn cường tráng lắm, đi đứng cũng không có vấn đề gì, cây gậy chống kia chỉ để cho có số, dù sao những ông bạn già xung quanh đều dùng.
Sau khi ông cụ đi, Hứa Ngạn Thăng không nhịn được trêu chọc nàng một câu: "Em xem mỗi ngày ở nhà nấu cơm còn chưa đủ à? Cứ suốt ngày cắm mặt vào bếp, không thấy mệt sao?"
Ninh Nguyệt quay đầu liền vào bếp: "Ta không làm cơm thì còn làm gì?"
Vương dì thấy Ninh Nguyệt vào bếp liền chỉ vào những đồ vừa cho vào nước hỏi: "Cái nồi nhỏ quá, đống này không thể hầm chung một lượt thì phải làm sao?"
Ninh Nguyệt nói: "Hầm đầu heo, móng giò trước, còn lại hầm một nồi khác, từ từ mà làm ta không vội."
Vương dì vội vàng đem đầu heo cùng móng giò lại rửa qua một lần sau đó bỏ vào nồi lớn, Ninh Nguyệt thì mang đồ gia vị đã chuẩn bị xong cho vào nồi, rồi mặc kệ.
Trong viện nhỏ của nhà Hứa nhanh chóng bay ra mùi thịt kho, mà lại càng ngày càng nồng, người đi ngang qua bên ngoài cũng không nhịn được nhìn vào trong viện, tò mò xem nhà họ đang làm món gì ngon.
Đến hơn mười giờ, đầu heo móng giò đã xong, Vương dì nói: "Nhà mình hết xì dầu rồi, ta phải ra ngoài mua một chai, cái đồ trong nồi này vẫn phải để Đỗ lão sư để mắt một lúc."
Ninh Nguyệt khoát tay, "Dì đi đi, dù sao con cũng muốn xẻ thịt đầu heo, tiện thể canh nồi luôn."
Vương dì tháo tạp dề cầm tiền đi ra ngoài, bà vừa đi, Hứa Ngạn Thăng đã vào bếp, Ninh Nguyệt xé một miếng thịt đầu heo nhét vào miệng anh, "Thơm không?"
Hứa Ngạn Thăng cười ăn, "Ừ, em làm món nào cũng ngon hết, em cũng ăn thử đi."
Anh rửa tay, lấy từ trong tủ bát ra một bộ bát đũa, dùng dao phay cắt một miếng thịt đầu heo thành miếng bỏ vào bát, đưa cho Ninh Nguyệt, "Em ăn đi, còn lại để anh giúp em xẻ."
Ninh Nguyệt bưng bát cười trêu anh: "À, anh giúp em xẻ? Chẳng lẽ miếng thịt già này chỉ một mình ta ăn chắc."
"Được được được, ta nói sai được chưa? Ý ta là em mau ăn thịt đi, để ta làm."
Ninh Nguyệt gắp một miếng thịt đầu heo nếm thử, mềm mà không nát, thơm mà không ngấy, hương vị không mặn không nhạt, vừa miệng, ừm, tay nghề nấu nướng này của nàng thật không uổng công học!
Nàng nếm một miếng rồi gắp từng miếng thịt nhét vào miệng người đàn ông đang bận việc, hai vợ chồng mỗi người một miếng, không bao lâu sau đã ăn hết non nửa bát thịt.
"Mẹ anh thích ăn lòng già sao?"
Hứa Ngạn Thăng trêu ghẹo: "Mấy ngày nay em vẫn chưa nhìn ra à? Chỉ cần là em làm, người nhà ta không ai là không thích ăn cả." Vợ anh chuyên trị các loại kén ăn! Nhất là ông cụ, trước kia cái này không ăn cái kia không ăn, bây giờ qua tay vợ anh, ông đều ăn hết!
"Vậy ta làm món lòng già rim, lát nữa anh mang sang cho bố mẹ một ít?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận