Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 417: Tu chân cuộn vương 45 (length: 8041)

? Bất quá, lúc này không phải lúc nghiên cứu mùi thơm, "Chuyện gì xảy ra, sao chúng ta toàn nằm trên mặt đất?"
"A, đầu ta sao đau thế?"
"Cổ ta như muốn gãy rồi!"
"A, túi trữ vật của ta đâu mất rồi!"
"Ta cũng mất, còn cả kiếm của ta, ô ô ô, đây là cái kiếm ta dồn hết gia sản mới mua mà..."
"Sư huynh, không gian giới của ta cũng bị lấy đi, tẩy linh thảo của ta ở bên trong cả đấy!"
Tống Uyển Yên điên cuồng muốn gϊếτ người, tẩy linh thảo của nàng, nàng vất vả lắm mới tìm được tẩy linh thảo, vậy mà đều bị người ta lấy đi, là ai, rốt cuộc là ai?
Phương Minh Thành nhắc nhở: "Sư huynh, mau, mau trở lại dược điền bên kia, bên kia còn có!"
Một đám người nhanh chóng chạy về phía dược điền, chỉ là khi họ trở lại nơi cũ, phát hiện dược điền lớn của họ biến mất, không, không phải biến mất, họ nghi ngờ mình đi nhầm chỗ, nơi này rõ ràng không giống trước kia một chút nào!
Bọn họ không hiểu nổi, dược điền đàng hoàng sao lại biến thành bãi cỏ rồi?
Cái này mẹ nó không phải rừng ma quái, đây là rừng ma pháp à?
Tống Uyển Yên khóc lóc thảm thiết, "Chắc chắn là người đánh ngất chúng ta đã đào hết dược thảo ở đây đi rồi, sư huynh nhất định phải giúp muội tìm lại mấy cây tẩy linh thảo đó!"
Nàng chỉ mộng một chốc, lập tức nghĩ ra, chắc chắn có người dùng công pháp hệ Mộc mới làm dược điền thay đổi lớn như vậy.
Đều là tu sĩ, sao lại nhớ nhầm chỗ được!
Trần Khiêm lập tức đau đầu, "Đối phương từ đầu đến cuối không lộ mặt, chúng ta muốn đòi lại dược liệu kia từ tay hắn cũng không tìm được người!"
Huống chi đối phương có thể lặng lẽ đánh ngất xỉu bọn họ, thực lực chắc chắn hơn hắn, cho dù biết là ai cũng không đối phó được.
Tống Uyển Yên nghiến răng nói: "Có khi nào quả trứng đen trong sơn động cũng là người đó lấy đi!"
Trần Khiêm luôn luôn nghe theo Tống Uyển Yên cũng có chút bó tay, quan trọng là quả trứng kia sao?
Đừng nói bên trong nó là gì còn chưa biết, cho dù biết rồi, cũng không quan trọng bằng tẩy linh thảo với nàng, đúng không?
Linh thú lợi hại đến đâu cũng không quan trọng bằng một cơ thể tốt, như sư muội luôn là song linh căn thủy hỏa, nàng đoán có lẽ có thể đến Trúc Cơ kỳ đã là giới hạn rồi, hai trăm năm tuổi thọ cho dù khế ước mười ngàn thần thú cũng vô dụng.
Nhưng ai bảo đây là tiểu sư muội của hắn, hắn vẫn phải cưng chiều, đúng, bây giờ hắn chỉ muốn hết mình chiều chuộng tiểu nha đầu.
"Đi thôi, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi rừng ma quỷ này, nơi đây có độc khí, tuy chúng ta đã uống giải độc đan lúc tới, nhưng cũng không thể ở lại đây lâu, vạn nhất nhiễm độc khí thì phiền phức." Trần Khiêm bất đắc dĩ nói.
Tống Uyển Yên cũng hiểu rõ đạo lý này, không có tẩy linh thảo còn có thể tìm, mất mạng thì thật không còn gì.
Nhưng sự thật chứng minh, dù là đến tình cảnh này, vận may của Tống Uyển Yên vẫn tốt, đi chưa đến hai canh giờ, lại đụng phải một cây Hỏa Linh Quả, trên cây treo đầy những trái Hỏa Linh Quả đỏ rực, hơn nữa trái cây đang tỏa hương thơm nồng nàn, trông như sắp chín.
Hỏa linh quả này cùng Thủy Linh tinh, đều có tác dụng tăng độ tinh khiết linh căn, mà mấy chục năm mới chín một lần, mỗi lần Hỏa Linh Quả ra đời đều bán với giá trên trời.
Lúc này, một đám người xuất hiện trong rừng, nhìn phục sức thì là đệ tử Thiên Diễn Tông, người dẫn đầu là Mộc Thanh Nhiên, con trai của tông chủ Đan Tông, đan kiếm song tu, mới hai mươi tám tuổi đã là tu vi Kim Đan kỳ, luyện đan sư tứ phẩm, tu vi kiếm đạo cũng rất mạnh, quan trọng nhất là, người này là một vị công tử ôn nhuận, vừa xuất hiện, ánh mắt Tống Uyển Yên đã dán chặt vào người hắn.
Lúc này 009 đột nhiên lên tiếng: 【 Kí chủ, Mộc Thanh Nhiên này đời trước là một trong những hộ vệ của Tống Uyển Yên, về sau nàng tấn thăng nhanh như vậy, phần lớn là nhờ Mộc Thanh Nhiên. 】 Ninh Nguyệt cười ha ha một tiếng, thiên đạo có phải là hơi cạn nghĩ rồi không?
Dù kịch bản thay đổi, cũng không nên nhanh vậy mà đã sắp xếp l.i.ế.m c.h.ó cho Tống Uyển Yên chứ.
Một cô bé mười một tuổi, dùng ánh mắt đắm đuối nhìn một người đàn ông, xác định đối phương không thấy phản cảm à?
Có những việc không đúng thời điểm thì kết quả hoàn toàn khác.
Trước mắt, Mộc Thanh Nhiên bị Tống Uyển Yên nhìn chằm chằm, quả nhiên nhíu mày, sau đó hơi nghiêng người, tránh đi ánh mắt trực diện kia.
Trần Cẩn cũng thấy Tống Uyển Yên nhìn Mộc Thanh Nhiên không rời mắt, trong lòng khó chịu, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ như không có gì, chắp tay chào Mộc Thanh Nhiên: "Mộc sư huynh, lần trước chia tay không ngờ hôm nay lại gặp ở đây, đã lâu không gặp."
Mộc Thanh Nhiên đáp lễ lại, sau đó nói: "Hỏa linh quả này sắp chín rồi, chúng ta không cần tranh giành, mỗi người một nửa thế nào?" Chia xong thì nhanh chóng rời đi, nếu không hắn sợ mình bị ai đó ở đối diện ăn sống mất.
Tống Uyển Yên vui vẻ nói: "Sư huynh nói sao thì vậy, chúng ta không có ý kiến gì đâu!"
Mộc Thanh Nhiên: . . . Hít sâu một hơi, cố gắng đè xuống khó chịu trong lòng, dù sao lấy quả xong thì đi, có gì phải tức giận chứ.
Trần Cẩn cau mày, không biết tại sao, giờ nhìn tiểu sư muội tươi cười trò chuyện với người khác, lòng hắn lại khó chịu vô cùng.
Ninh Nguyệt thấy hai tông người bắt đầu bàn bạc chia Hỏa Linh Quả thế nào, nàng kéo tay áo Phó Bạch Y, mấy người lập tức đi ra.
"Mấy vị sư huynh hẳn không để ý chia cho chúng ta một phần chứ?"
Mọi người đồng loạt nhìn về phía đám Ninh Nguyệt, trong sáu người trừ Ninh Nguyệt tướng mạo bình thường, năm người còn lại đều là người nổi bật, huống chi Lạc Vô Thành vẫn là nam chính, tự nhiên khiến Tống Uyển Yên không rời mắt được, nhưng Ninh Nguyệt mấy người lại không mặc trang phục đệ tử tông môn, nên nàng không biết bọn họ là người tông môn nào.
Mộc Thanh Nhiên chú ý tới ánh mắt Tống Uyển Yên nhìn Văn Thanh Viễn, cảm thấy càng thêm chán ghét, vị đệ tử Bích Vân Tông này, dường như có bệnh nặng!
Nàng mới bao lớn chứ, đã như vậy, như thế... thủy tính dương hoa!
Dời mắt, hắn nhìn về phía Văn Thanh Viễn, lập tức giãn mặt ra, "Văn sư huynh, đã lâu không gặp."
Văn Thanh Viễn cũng chắp tay, "Mộc sư đệ, đã lâu không gặp."
Mộc Thanh Nhiên quay đầu nhìn Ninh Nguyệt: "Vừa rồi sư muội nói muốn chia cho nhóm các người một phần Hỏa linh quả, không biết các người muốn chia như thế nào?"
Ánh mắt Ninh Nguyệt trong trẻo nhìn Mộc Thanh Nhiên một cái, sau đó thu tầm mắt về, "Ta không muốn chiếm tiện nghi của các ngươi, chia đều là tốt nhất."
Mộc Thanh Nhiên: . . . Đúng rồi, phản ứng của vị sư muội này mới là bình thường, như vậy hắn an tâm, nếu nữ tu giới tu chân đều như vậy, vậy sau này hắn tốt nhất là đừng nên ra khỏi cửa thì hơn.
Tống Uyển Yên không vui nói: "Cây này là chúng ta phát hiện trước, hơn nữa chúng ta đông người hơn, sư tỷ trực tiếp chia một phần ba hình như không ổn."
Ninh Nguyệt: "Ồ? Vậy ý ngươi muốn chia thế nào?"
"Đương nhiên là chia theo đầu người!"
Ninh Nguyệt cười như không cười nhìn Tống Uyển Yên, bọn họ chỉ có sáu người, Bích Vân Tông dù chết mất vài người để bảo vệ nàng vẫn còn hơn hai mươi người, người Thiên Diễn Tông cũng vậy, con trai tông chủ đi ra ngoài mang theo hơn ba mươi người, chia theo đầu người thì bọn họ chỉ thiệt mà thôi!
Nàng nhìn về phía Mộc Thanh Nhiên, "Vị sư huynh này, hai tông chúng ta mỗi tông một nửa được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận