Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 751: Ta là hoàn khố 13 (length: 8465)

Nhưng mà bên cạnh hai người đều đi theo một vòng người.
Tào Tuấn định tiến đến nói chuyện với Ninh Nguyệt, nhưng, bên trái nàng là một mỹ nữ ngồi cạnh, bên phải vĩnh viễn là chỗ của La Hạo Thiên, chỉ có thể bảo mỹ nữ kia đi sang một bên, hắn ngồi vào chỗ của cô nàng tóc vàng, "Nhị thiếu, ta nghe nói, lần này Tống Nguyên bị người nhà họ Bạc tính kế, Bạc Dục Hằng đã sớm chuẩn bị cho cuộc đánh cược này, mời cả quán quân giới đổ vương đến dạy dỗ hắn nửa năm, Tống Nguyên đúng là 'câm ăn hoàng liên' có nỗi khổ không nói được, vì chuyện đánh cược là do hắn nói ra."
Ninh Nguyệt nghe chăm chú, đúng lúc này, Vinh Vũ Đồng gọi điện đến, Đới Đình cũng đoán được ý của ông chủ nhà mình, liền mau chóng báo vị trí lên, hai bên vừa ngồi xuống, Vinh Vũ Đồng đã thở hồng hộc tiến vào đại sảnh.
Chỗ bắt mắt nhất trên ghế chính là chỗ của Ninh Nguyệt, phía sau còn có tám vệ sĩ dáng dấp nổi bật, cộng thêm mấy cô nàng xinh đẹp cung phụng, thêm cả La Hạo Thiên, một vệ sĩ lạnh lùng đủ tiêu chuẩn để ra mắt, muốn không bị người chú ý cũng khó.
Vinh Vũ Đồng vì chuyện buổi chiều còn đang bực mình, thấy xung quanh Ninh Nguyệt có nhiều phụ nữ lại càng không vừa mắt, hận không thể tống cổ hết đám đàn bà bu quanh hắn đi.
Nhưng nàng không thể.
Thấy Vinh đại tiểu thư đến, Tào Tuấn rất biết điều nhường chỗ, có lúc hắn cũng rất lạ, hai nhà vì chuyện từ hôn mà trở nên rất căng thẳng, vị đại tiểu thư này sao lại mặt dày tới gần vậy?
Tề Ninh Nguyệt cũng vì nàng mà bị Tề lão gia đuổi ra khỏi nhà, nàng không thấy ngại sao?
"Tề Ninh Nguyệt, tại sao bên cạnh ngươi luôn có một đám phụ nữ? Còn điện thoại của ngươi sao lại để người khác nghe máy?"
Ninh Nguyệt tức chết người không đền mạng nói: "Có phụ nữ đi cùng đương nhiên là ta thích rồi! Điện thoại để người khác nghe thì sao?"
Vinh Vũ Đồng thầm nhủ, trước đây ngươi chưa từng mập mờ với phụ nữ khác, cũng chưa từng không nghe điện thoại của ta.
"Ninh Nguyệt, chúng ta làm lành được không, trước đây là ta sai, ta không đúng, ta đã chia tay Phạm Dung Khanh rồi, sau này ta chỉ tốt với mình ngươi thôi, được không?"
Ninh Nguyệt trong lòng cả vạn con lạc đà Alpaca chạy qua, ngoài miệng không khách khí nói: "Ngươi muốn từ hôn thì từ, ngươi muốn làm hòa là làm hòa, ngươi tưởng ngươi là ai?"
Vinh Vũ Đồng lập tức đổi sắc mặt, mắt cũng rơm rớm, "Tề Ninh Nguyệt, ta đã nói xin lỗi rồi, ngươi còn muốn ta thế nào?"
Ninh Nguyệt hờ hững nghiêng đầu nhìn nàng một cái, "Trước kia, những chuyện ngươi hãm hại ta ngươi đã quên rồi sao? Hay là ngươi nghĩ chỉ cần rơi hai giọt nước mắt, những việc ngươi làm có thể coi như chưa từng xảy ra?"
Vinh Vũ Đồng thoáng cái hiểu ra ý tứ trong lời nói của nàng, "Ninh Nguyệt, ngươi nghe ta giải thích, những chuyện đó không phải do ta làm, là Phạm Dung Khanh, đúng, đều là hắn làm!
Ngươi tin ta!"
Ninh Nguyệt lạnh lùng nói: "Có khác nhau gì sao? Phạm Dung Khanh chẳng phải vì ngươi hả giận à! Thôi đi, đừng làm trễ thời gian ta xem đánh cược, trước đây không thấy, sao ngươi phiền thế?"
Hại nguyên chủ rơi xuống nước, suýt mất mạng, để nguyên chủ gặp mưa, phát sốt nằm viện bảy ngày mới ra viện, còn một lần nguyên chủ thắng xe thì bị không ăn, người suýt nữa không lật xuống khe, Ninh Nguyệt cũng nghi là do hai người kia làm.
Làm nhiều điều ác như vậy, thật sự nghĩ nàng quay đầu là có thể bỏ qua à!
Đúng là nguyên chủ cũng có lỗi!
Ai bảo hắn không biết tự trọng, bị từ hôn rồi còn dây dưa làm gì? Bị người ta trả thù cũng đáng đời!
Nguyên chủ chưa từng nghi ngờ sao?
Có chứ!
Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện báo thù, chứ đừng nói muốn mạng của Vinh Vũ Đồng, hắn chỉ đơn thuần là 'lụy tình'. Não hắn 'yêu' Vinh Vũ Đồng 'yêu' rất sâu đậm.
Nghĩ đến đây, Ninh Nguyệt không nhịn được mà than thở hai tiếng, thật không biết người phụ nữ này nghĩ gì, sau khi chia tay với gã kia ngay lập tức muốn tìm nàng để quay lại, đang nằm mơ giữa ban ngày chắc?
【009, ngươi nói đầu óc người phụ nữ này có vấn đề không, sao nàng lại muốn 'ăn cỏ cũ' rồi? Với lại kiếp trước chẳng phải cô ta kết hôn với Phạm Dung Khanh à? Chắc chắn không phải là cô ta cũng trọng sinh chứ?】 009: 【Ta có thể khẳng định là cô ta không trọng sinh, nhưng hành vi của cô ta đúng là rất kỳ lạ, không loại trừ cô ta có cơ duyên gì, như là mơ thấy kiếp trước kiếp này các kiểu.】 【Cho dù cô ta mơ thấy chuyện tương lai sẽ xảy ra, kiếp trước nguyên chủ cũng đã sớm chết rồi, cô ta chán ghét nguyên chủ như vậy, sao còn tới dây dưa với ta?】 009: 【Cái này đơn giản, có lẽ cô ta mơ thấy không phải chuyện ở kiếp trước, mà là thế giới song song chẳng hạn? Ở thế giới song song, nguyên chủ có thể là sự nghiệp thành công, hoặc có thể mơ thấy những chuyện xung quanh ngài trong kiếp này, nên mới quấn lấy ngài như vậy.】
Thế giới rộng lớn cái gì cũng có, ai biết Vinh Vũ Đồng trên người có sơ hở gì.
Ninh Nguyệt: 009 phân tích có lý đấy, có lẽ, thật sự có chuyện đó, nếu không thì theo thái độ của Vinh Vũ Đồng với nguyên chủ, không đời nào lại đến xin tha thứ.
Lúc này, Vinh Vũ Đồng cũng không bình tĩnh, trong đầu liên tục hiện lên một câu: Hắn lại dám nói mình phiền? Hắn lại dám nói mình phiền!
Trên bàn bạc, Bạc Dục Hằng và người kia đấu một mất một còn, cũng có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân, người ngoài nhìn vào là biết hai người đều cố ý học poker, nhưng trong mắt cao thủ chân chính, cũng chỉ như vậy!
Ánh mắt Ninh Nguyệt phần lớn thời gian đều đảo quanh trên khuôn mặt lạnh lùng của Bạc Dục Hằng và cô người mẫu trẻ bên cạnh Tống Nguyên, nhà giàu ăn chơi, quả nhiên cũng chỉ đến vậy.
Chỉ là người trong cuộc còn chưa kịp biểu thị bất mãn thì Vinh Vũ Đồng đã không nhịn được nữa.
Nàng đưa tay muốn nắm cánh tay Ninh Nguyệt, bị Ninh Nguyệt đánh lại vào tay nàng, cho nàng một cái tát.
"Đừng động tay động chân được không? Ngươi xem mấy người phụ nữ bên cạnh ta đi, ai chẳng ngoan ngoãn nghe lời! Ta ghét nhất loại người như ngươi."
Vinh Vũ Đồng bị hắn làm cho tức khóc!
Tiếng nức nở "ô ô" thực sự chói tai, Ninh Nguyệt lại bắt đầu PUA nàng, "Ta ghét nhất phụ nữ khóc lóc, ngươi muốn ở bên cạnh ta thì đừng có làm phiền ta.
Còn nữa, gần đây ta ghét màu đỏ, lần sau trên người ngươi có màu đỏ thì đừng xuất hiện trước mặt ta."
Hôm nay Vinh Vũ Đồng mặc một chiếc áo khoác màu đỏ.
Nữ vệ sĩ Thu Văn Văn lập tức nhìn cổ tay của mình, nghiêng người, muốn lặng lẽ tháo chiếc vòng tay san hô đỏ xuống, đột nhiên khựng lại!
Không đúng rồi, chiếc vòng này chính là do ông chủ tặng cho bọn họ, lúc đó còn mua hết cả bốn chiếc, bọn họ mỗi người một cái, hắn còn nói con gái mang đồ trang sức màu đỏ là đẹp nhất.
Cô vẫn đang đeo, dù sao cô cũng rất thích chiếc vòng san hô này, hơn hai trăm nghìn một chiếc đấy!
Thu Văn Văn hiểu rõ, cô thản nhiên đứng thẳng, nhìn hai người kia đánh bạc.
Lúc này Vinh Vũ Đồng đã ngậm ngùi nín khóc, không dám khóc nữa.
Ninh Nguyệt thấy nàng yên tĩnh thì quay mắt về bàn bạc, lần này, người làm chứng là một người thuộc Vương gia, một trong tứ đại gia tộc.
Một số tiền vài tỷ cứ thế mà quyết định chủ sở hữu ở trên bàn bạc, sao nàng thấy hai người này còn hoàn khố hơn cả nguyên chủ vậy!
So với việc nàng giả vờ hoàn khố, nguyên chủ là hoàn khố thật, trong đầu chỉ toàn ăn chơi, không quan tâm gì đến việc gia tộc.
Cảm ơn mắt to đã khen thưởng 1500 Qidian tệ!
Cảm ơn biệt tới gần! Nguy hiểm đã khen thưởng 200 Qidian tệ!
Các đại lão, cộng thêm lần trước nợ, hai ngày này ta không khỏe, tinh thần không tốt, chưa kịp viết nháp, ta nhất định sẽ bù sau...
Bạn cần đăng nhập để bình luận