Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 1102: Thiên Tuế Thiên Tuế 34 (length: 8039)

Đột nhiên, một nữ tử mặc cung trang màu xanh nhạt bất ngờ chạy tới. Hôm nay người theo Ninh Nguyệt ra ngoài chính là Tía Tô và Bán Hạ. Tía Tô phản ứng nhanh, ngay lập tức tiến lên hai bước chắn trước mặt Ninh Nguyệt, nữ tử kia quả nhiên đâm sầm vào người Tía Tô.
Tía Tô bị đụng thì người loạng choạng một chút, còn nữ tử kia lại bị bật ngược trở lại, ngã sõng soài trên đất. Xem chừng cú ngã không nhẹ, lúc nàng ngẩng đầu lên, vành mắt đã đỏ hoe.
Tía Tô lạnh mặt: "Lớn mật! Ngươi là cung nữ ở cung nào? Lỗ mãng như thế, lỡ va phải Hoàng hậu nương nương thì biết làm sao?"
Cũng may nàng phản ứng nhanh, việc này nếu là va phải người Nương Nương, sơ sẩy một chút là xảy ra chuyện rồi.
Nữ tử kia lập tức đầy vẻ oan ức quỳ xuống: "Hoàng hậu nương nương tha mạng, thiếp thân không phải cố ý, thật sự là, thật sự là bị người đuổi theo nên trong lúc bối rối mới va phải Nương Nương."
Ninh Nguyệt lập tức có hứng thú: "Ngươi ở cung nào? Ngươi nói có người đuổi theo ngươi, kẻ đó là ai?"
"Thiếp thân là Chu đáp ứng ở tại điện Thưởng Nguyệt, là... là thứ nữ của Tứ phẩm Thái Thường Tự Thiếu Khanh, người được Hoàng thượng chọn trúng trên Cung Yến năm ngoái. Chỉ là, sau khi vào cung vẫn chưa từng được Hoàng thượng sủng hạnh, cho nên, không có cơ hội đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương, vì vậy Nương Nương mới chưa từng gặp qua thiếp thân. Thiếp thân không được cha mẹ ở nhà coi trọng, vào cung thì trong tay túng thiếu, thường xuyên bị người ta làm khó dễ. Hôm nay lại vô tình đắc tội với Triệu Tần nương nương, Triệu Tần nương nương sai người ép thiếp thân ăn đồ ăn của chó của nàng, thiếp thân không muốn nên mới hoảng hốt bỏ chạy, vì thế mới va phải Nương Nương."
Ninh Nguyệt ra hiệu bằng mắt cho Tía Tô: "Trước tiên đỡ Chu đáp ứng đứng dậy đã. Cổ Ngũ, ngươi đi dò xét xem."
Cổ Ngũ dẫn theo hai tiểu thái giám đi thẳng về hướng con đường mà Chu đáp ứng vừa chạy tới để tìm kiếm.
Tía Tô đã đỡ Chu đáp ứng dậy. Chu đáp ứng vô tình để lộ vết thương trên cánh tay, từ cổ tay trở xuống là một mảng bầm tím, còn có những vết như lỗ kim châm, nhưng vết thương này lại lớn hơn lỗ kim thật sự, trông giống như bị trâm cài tóc đâm phải.
Ninh Nguyệt mắt rất tinh, đương nhiên nhìn rõ mồn một tiểu động tác của Chu đáp ứng. Vị tiểu mỹ nhân này quả thực rất xinh đẹp, chỉ tiếc là...
"Dìu nàng qua đình nghỉ mát bên kia ngồi đi, xem ra vết thương trên người nàng không nhẹ."
Tía Tô đành phải đỡ Chu đáp ứng vào lương đình (đình nghỉ mát) ngồi xuống. Bán Hạ tiến lại gần Ninh Nguyệt, vẻ mặt rất cẩn trọng: "Nương Nương, nô tỳ luôn cảm thấy có gì đó không ổn, hay là chúng ta về cung trước đi thôi."
Ninh Nguyệt nói: "Vừa mới ra ngoài, sao phải vội về làm gì? Có nhiều người theo hầu bản cung như vậy, có thể xảy ra chuyện gì được chứ?"
Bán Hạ nhìn những người đi theo sau Nương Nương: ngoài nàng ra, còn có một bà đỡ, một y nữ, bốn cung nữ nhị đẳng, hai tiểu thái giám, và bốn ngự tiền thị vệ.
Khụ, người bảo vệ Nương Nương quả thực không ít nha.
Nàng vừa nghĩ vậy, trên con đường nhỏ trong rừng hạnh liền lao ra một con chó con. Đằng sau con chó đó còn có mấy cung nhân đang đuổi theo, vẻ mặt những người đó rõ ràng là rất gấp gáp.
Con chó con màu trắng đó như phát điên, lao cực nhanh về phía Ninh Nguyệt. Bán Hạ liền nhấc chân đá về phía con chó.
Chó con kêu "ẳng" một tiếng, bị đá văng xa mấy mét, lăn lông lốc mấy vòng rồi lại đứng dậy nhào về phía Ninh Nguyệt. Mấy cung nhân kia hoảng thật sự: "Chết mất thôi, con chó này điên thật rồi, kia là Hoàng hậu nương nương đó!"
Cùng lúc đó, thị vệ đã rút đao, vung một nhát chém xuống con chó con kia. Bán Hạ muốn che mắt Ninh Nguyệt, sợ nàng hoảng sợ, nhưng lại bị Ninh Nguyệt đẩy ra.
Mấy cung nhân kia định hô lên "đao hạ lưu cẩu", nhưng động tác của vị thị vệ kia quá nhanh, đầu con chó đã bị chặt lìa. Chó tuy nhỏ nhưng máu chảy ra lại không ít.
Mấy cung nhân đuổi theo chó sợ đến mức lập tức quỳ rạp xuống đất: "Xong rồi, xong rồi, về Nương Nương nhất định sẽ phạt chúng ta."
"Còn dám ồn ào trước mặt Hoàng hậu nương nương, các ngươi thật đúng là to gan lớn mật!"
Một cung nữ quỳ lết về phía trước vài bước: "Hoàng hậu nương nương tha mạng ạ! Con chó kia là thú cưng yêu quý của Triệu Tần nương nương. Vừa rồi chó con đột nhiên nổi điên, Nương Nương ra lệnh chúng ta phải tìm con chó về bằng được, nếu không sẽ lấy mạng chúng ta. Chúng nô tỳ thật sự không cố ý kinh động Nương Nương."
Ha ha, thật là trùng hợp, hôm nay hết chuyện này đến chuyện khác dường như đều liên quan đến vị Triệu Tần nương nương kia cả!
Thấy Ninh Nguyệt không nói gì, những người đó lập tức hoảng hốt cầu xin tha thứ, có hai người còn bò lên phía trước mấy bước, khóc lóc cực kỳ thê thảm.
Bán Hạ tức giận quát: "Câm miệng! Trong cung này từ khi nào được phép dùng tư hình vậy hả? Dù là Triệu Tần nương nương cũng không thể..."
Lời còn chưa dứt, liền thấy một bóng người đột ngột bật dậy từ đám người đang quỳ trên đất, lao về phía Ninh Nguyệt, trong tay còn cầm một cây chủy thủ.
Mọi người ở đó đều kinh hãi hô lên!
Bán Hạ lao ra ngăn cản, nhưng tên thái giám kia sức lực quá lớn, lại mạnh mẽ đẩy bật nàng ra, để hắn xông được đến trước mặt Ninh Nguyệt. Trong lúc hoảng loạn né tránh, mu bàn tay của Ninh Nguyệt bị chủy thủ trong tay tên thái giám sượt qua một đường. Cũng may các thị vệ phản ứng không chậm, rất nhanh tên thái giám hành thích đã bị khống chế.
"Ha ha ha, ngươi bị thương rồi, ngươi bị thương rồi! Nương Nương, nô tài may mắn không làm nhục mệnh!"
Nói xong, tên thái giám kia liền định dùng chủy thủ cắt cổ tự vẫn, nhưng bị Cổ Ngũ vừa vội vàng quay lại đánh gãy cánh tay bằng một chưởng, chủy thủ trong tay cũng rơi xuống đất!
Ninh Nguyệt nhìn rõ vị trí vết thương, rồi chậm rãi ngã xuống. Bán Hạ kinh hoàng kêu lên: "Hoàng hậu nương nương!"
Y nữ đứng ngay cạnh Ninh Nguyệt vội vàng đỡ lấy nàng, khi nhìn thấy vết thương của Ninh Nguyệt thì hoảng sợ nói: "Mau, mau đi gọi Thái y chính! Trên chủy thủ kia có độc!"
Bán Hạ cũng lao vào đỡ lấy Ninh Nguyệt. Cổ Ngũ quyết đoán, đánh ngất toàn bộ mấy người của cung Triệu Tần, sau đó ôm lấy Ninh Nguyệt chạy nhanh về điện Khôn Đức.
Tía Tô một chưởng đánh ngất Chu đáp ứng, sau đó chạy như bay đi báo tin cho Lăng Huyền Tri - lúc này Lăng Huyền Tri đang hầu hạ Hoàng thượng ở điện Trường Thái. Rất nhanh, điện Thưởng Nguyệt đã bị Hoàng thượng sai binh lính bao vây, tất cả những người có liên quan đều bị giải vào Thận Hình Ti. Đồng thời, Hoàng thượng cùng toàn bộ thái y đều chạy tới điện Khôn Đức.
Hoàng thượng nhìn Ninh Nguyệt đang hôn mê bất tỉnh, tức giận quát: "Nhanh! Nhanh bắt mạch cho Hoàng hậu! Đứa bé trong bụng nàng nếu có mệnh hệ gì, trẫm muốn tất cả các ngươi đền mạng!"
Lăng Huyền Tri nhìn Ninh Nguyệt nằm đó, phần bụng đã nhô lên thấy rõ, hai mắt nhắm nghiền, trong lòng y dấy lên nỗi sợ hãi và sát ý ngập trời!
Lão già cặn bã này còn muốn gào thét loạn xạ ở đây, y thật muốn một tát đánh chết Hoàng thượng, nhưng bây giờ hắn vẫn chưa thể chết được. Ánh mắt Lăng Huyền Tri quét qua, Trình Nhất lập tức tiến lên khuyên giải. Mãi mới khuyên được Hoàng thượng sang một bên, mấy vị thái y bắt đầu kiểm tra cho Ninh Nguyệt.
Thái y chính nói: "Hoàng hậu nương nương đã trúng độc, chỉ là chưa biết rõ là loại độc gì. Thần đã cho Hoàng hậu nương nương uống Giải Độc Hoàn do thần bào chế, nhưng hiệu quả không khả quan lắm. Hiện tại thần đã dùng ngân châm phong bế các huyệt vị trên người Hoàng hậu nương nương, khống chế độc tố lan tràn. Nhưng làm vậy cũng chỉ có thể kéo dài được sáu canh giờ. Trong vòng sáu canh giờ phải uống được thuốc giải thì mới có thể giữ được long tự trong bụng Nương Nương."
Còn về việc nếu quá sáu canh giờ sẽ ra sao, mọi người không cần hỏi cũng biết, rất có thể sẽ là một xác ba mạng.
Hoàng thượng lập tức hạ lệnh: "Lăng tổng quản, nhanh lên, ngươi mau đi điều tra! Nhất định phải tra ra kẻ nào đã hãm hại long tự của trẫm! Quan trọng nhất là phải tìm được thuốc giải! Tra ra rồi, bất kể là ai, trẫm nhất định phải diệt hắn cửu tộc!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận