Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 196: Thập niên bảy mươi Phúc Bảo 121 (length: 7964)

Ninh Nguyệt lập tức kêu lên một tiếng, chỉ có một chút đất, sao phải bày ra trận địa lớn như vậy? Lại còn đào xới, lại còn chuyển đất!
"Chị dâu ơi, không cần phải làm phiền phức vậy đâu, tùy tiện xới lên là được rồi, hai vợ chồng ta cũng có ăn được bao nhiêu đâu, cũng không cần anh cả giúp đỡ, hai chúng ta tự làm là được, sáng sớm dậy sớm một chút, hai buổi sáng là xong ngay ấy mà."
Lời này đừng nói Trương Đại Mai, ba chị em dâu không ai dám trả lời, "Hai người các ngươi còn phải nghỉ ngơi dưỡng sức, mấy việc nặng nhọc này cứ để mấy anh trai làm đi, đều là người một nhà, khách sáo làm gì?"
Trong nhà, bàn đã được kê sẵn, một cái bàn vuông dài và một cái bàn tròn, người một nhà chia làm hai bàn ngồi xuống, Ninh Nguyệt đem đĩa thịt viên cuối cùng dọn ra, xem như bữa trưa đủ món, Đỗ Nhị Dân vừa động đũa, cả nhà liền tranh nhau ăn.
"Thật sự không ngờ, người nấu ăn ngon nhất nhà mình lại là Tiểu Muội." Mà lại còn là người nổi tiếng trong thôn vừa tham ăn vừa lười!
Đương nhiên cái danh tham ăn lười biếng này đã sớm bị cô em chồng dỡ xuống, nhưng mà, Tiểu Muội xuống bếp đúng là không nhiều nha!
"Ngon gì chứ, ta toàn làm bừa đấy thôi, chẳng phải do thấy mấy chị dâu nấu nhiều quá sao?"
Đỗ Nhị Dân nhíu mày, đồ ăn ngon thật mà, xem xú nha đầu lúc nấu ăn cho bao nhiêu dầu kìa!
Dầu mỡ nhiều thì xào rau đúng là sẽ ngon hơn một chút, nhưng cũng đâu phải cứ đổ nhiều dầu thì sẽ chế biến được một bàn đồ ăn ngon miệng đâu.
Ví dụ như nấu canh mì, cho dầu, cho hành lá, cho rau vào đảo qua, thêm nước, nước sôi thì thả mì vào.
Nghe thì đơn giản, nhưng cùng một nguyên liệu nấu ăn, cùng một loại gia vị, thậm chí là cùng một người làm, chỉ cần cho đồ vào sớm hay muộn khác nhau một chút, thì tô mì cũng đã khác biệt rất nhiều rồi.
Nấu ăn có ngon hay không một phần là dựa vào kinh nghiệm, một phần còn phải nhờ vào năng khiếu, Ninh Nguyệt thuộc kiểu người có một chút năng khiếu nấu nướng, lại thêm ở kiếp trước cô không ít lần học lỏm Cao sư phụ, nên hương vị món ăn làm ra thật sự rất không tồi.
Tam Tuyền giơ tay: "Con cũng muốn được như cô út, làm ra thật nhiều đồ ăn ngon như thế."
Cả nhà liền bật cười ha ha, "Đàn ông thì phải lo sự nghiệp chứ, làm bếp núc làm gì!"
Tam Tuyền bị trêu tức giận, "Con cứ muốn nấu ăn, con thấy nấu ăn cũng tốt mà, còn được ăn no bụng!"
Ninh Nguyệt vội vàng dỗ dành thằng nhóc, "Vậy thì cứ học đi, Tam Tuyền nói đúng đấy, con xem mấy ông đầu bếp ở nhà hàng quốc doanh, người nào chẳng phải đàn ông? Tam Tuyền thích thì cứ học, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có người giỏi, chỉ cần con thích thì học gì cũng thành."
Hứa Ngạn Thăng nhìn mấy món chính trên bàn, không khỏi nhíu mày, lẽ nào Ninh Nguyệt lại lên núi vào sáng nay rồi sao?
Thịt kho tàu gà rừng, cá mè kho, anh có thể khẳng định, sáng nay lúc anh nấu cơm đâu có thấy hai thứ này trong nhà đâu.
Về phần hai món thịt luộc thì anh không nghĩ nhiều, dù sao, hôm nay anh mua thịt về.
Nhớ đến lần gặp những con vật lớn kia trên núi, Hứa Ngạn Thăng tuyệt đối không yên tâm để Ninh Nguyệt một mình lên núi.
Sau bữa ăn, Đỗ Quốc Hưng cùng các anh em hơi nghỉ một chút liền bắt đầu làm việc, Đỗ Nhị Dân cũng cầm thùng và sọt xuống bờ sông xúc bùn, Hứa Ngạn Thăng thấy vậy, liền chạy qua nhà chú Cảnh bên cạnh mượn xe rùa rồi theo bố vợ đi bờ sông làm việc.
Bùn sông so với phân tro thông thường lợi hơn nhiều, bố vợ một người xúc một người đẩy, mấy gã đàn ông vẫn cặm cụi đến lúc mặt trời xuống núi mới miễn cưỡng xong việc.
"Cứ để một hôm cho nó khô đã, hôm sau lại trồng rau là được, đến lúc đó ta bảo chị dâu qua giúp các ngươi làm." Đỗ Quốc Hưng nói.
Ninh Nguyệt vội vàng xua tay, "Chuyện có lớn gì đâu? Hai vợ chồng con không phải không biết làm, chút việc nhỏ này mà phải làm phiền các chị dâu, tự con làm là được!
Thôi, rửa tay rồi ăn cơm đi, cơm nước xong xuôi thì các anh mau về nhà nghỉ ngơi đi, làm hơn nửa ngày rồi, nhìn mệt mỏi cả rồi."
Bữa tối cô làm bánh bao, cháo gạo, hâm nóng đồ ăn thừa buổi trưa, lại làm thêm một đĩa thịt đỏ kho tàu to.
Món ăn mà Đỗ Nhị Dân thích nhất là bánh bao, như kiểu "thuốc phiện" ấy, món thích thứ hai là thịt kho tàu màu hồng đỏ này.
Trước đây nhà nghèo, thịt trong món này ít, bột thì nhiều, ăn cho đỡ thèm, đến Tết ăn được món này thôi đã thấy rất thỏa mãn.
"Vẫn là con gái ta tốt, biết bố thích món này, mà làm cũng ngon, bột đều được om mềm thành màu đỏ, nhìn mà phát thèm."
Ninh Nguyệt gắp một đũa miến thịt cho vào bát của bố cô, "Cũng vì bố thích nên con mới cố ý làm đó, bố xem đi, nước canh đều thấm hết vào bột rồi, bột còn không bị nát rất vừa miệng, thịt lại được om trước, mềm nhừ, vị cũng ngon, bố ăn nhiều một chút."
Đỗ Quốc Hưng nói: "Món này ăn với cơm thì mới tuyệt."
Ninh Nguyệt nói: "Cơm trưa đồ nhiều quá, không ăn hết, tối con hâm nóng lại, đậy nắp vung lại là được."
Hứa Ngạn Thăng cầm bát cho anh vợ gắp thêm một bát cơm.
Mấy gã đàn ông ăn như gió cuốn mây tan, không bao lâu liền xơi hết bảy tám phần thức ăn, Đỗ Nhị Dân xoa bụng sung sướng lẩm bẩm một tiếng, "Hôm nay bố mày thật là ăn no căng rồi, không phải, mà là quá no."
Ninh Nguyệt vừa thu dọn bát đũa vừa không nhịn được cười ha ha, lão bố ở nhà lúc nào cũng bị mẹ cô quản, dù cho cô luôn mang đồ ăn về nhà, thì lão bà cũng không cho mọi người ăn no căng như vậy.
Như lão bố hôm nay ấy, ăn no rồi mà còn gắp thêm nửa cái bánh bao nữa, thế là sẽ bị mẹ cô trừng mắt cho một trận đấy, cái cảm giác kia không dễ chịu chút nào.
Mấu chốt là nó còn ảnh hưởng đến hình tượng của bố cô trong lòng mọi người trong nhà, vì vậy mà bố cô bình thường khi ăn cơm cũng phải tiết chế lại.
"Vậy lần sau con sẽ làm thêm vài lần rồi lại gọi bố qua ăn nhé."
Đỗ Nhị Dân vội xua tay: "Thôi đừng, ta ăn gì cũng được, đừng có cố tình làm riêng cho ta."
Đỗ Quốc Thịnh trêu: "Ý bố là làm riêng cho bố thì không được, bố phải ăn cùng với mẹ cơ!"
Đỗ Nhị Dân tức giận lườm con trai một cái, "Cái đồ lắm mồm."
Mọi người trong nhà đều cười, bố hắn không phản bác không phải là ngầm thừa nhận còn gì?
Tình cảm của đôi vợ chồng già đâu phải ngày một ngày hai, nhìn đi, đến việc ăn cơm của bố chúng còn phải nghĩ đến lão vợ nhà mình đấy thôi!
Mấy người trong nhà ngồi chơi một lát liền đi về, cô dâu mới vẫn còn nhiều việc bận rộn, trong vườn đã trồng hết rau, sau khi làm xong thì vẫn còn một chút hạt giống, Hứa Ngạn Thăng không ngồi yên được, bèn đem tất cả trồng vào đám đất hoang ngoài hàng rào, dù sao bên đó cũng không có ai tới, cứ bỏ hoang thì tiếc, không bằng trồng chút gì.
Mấy công việc này đều được làm tranh thủ lúc sáng sớm, bởi vì bọn họ, những giáo viên thế chân này lúc nghỉ vẫn phải tham gia lao động sản xuất của đội, đúng, mỗi ngày họ đều phải đi làm!
Ninh Nguyệt sợ đồ ăn trông không đẹp, chắc nhà cũ đang lo bọn cô không đủ đồ ăn mùa đông, sẽ lại tốn công mang qua bên này cho bọn cô, cô liền lén cho mấy loại rau đó tưới một chút nước Linh Tuyền.
Mỗi ngày một ít, mỗi ngày một ít, không đến bốn ngày là su hào và cải bắp đã nảy mầm, cô cố ý trồng dựa vào chân tường, thêm ít đậu đũa, cà tím, bí đỏ, ớt...Ninh Nguyệt thầm thở phào một tiếng.
Ninh Nguyệt và Hứa Ngạn Thăng ban ngày thì đi làm, mỗi tối cô vẫn đến chỗ thầy Trần lên lớp, thời gian thoáng một cái đã hết ngày nghỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận