Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 17: Thật giả thiên kim (length: 8333)

Hai người bưng đĩa trở về trước bàn, Ninh Nguyệt một chút xíu gắp hải sản trong mâm cho vào nồi lẩu cay, Lợi Minh Thụy nói: "Không ngờ tỷ tỷ cũng t·h·í·c·h ăn cay, hai chúng ta ăn gì cũng ăn được cùng nhau."
Ninh Nguyệt nhìn thấy, hai tên vệ sĩ một người ngồi ở bàn bên trái bọn họ, một người ngồi sau Lợi Minh Thụy, trên bàn chỉ lấy chút đồ ăn thức uống, cảnh giác ngược lại rất cao, nàng bèn gọi hai phục vụ viên mang thêm đồ ăn thức uống cho hai người họ.
"Sao cha ngươi đột nhiên cho ngươi hai vệ sĩ vậy?"
Lợi Minh Thụy đã coi nàng là người một nhà, nên cũng không giấu giếm: "Mấy hôm trước, người kia đến trường tìm ta, ta không gặp, sau cha ta tra, nàng chuẩn bị không ít người..."
Ninh Nguyệt nhíu mày: ... Đây là muốn ép bắt đi? Nếu không thì bà ta là mẹ ruột, muốn gặp con trai lúc nào cũng được, chứ có ai mà ~ bắt đi làm gì? Đòi tiền ư?
"Có phải nàng đ·i·ê·n rồi không, dù gì ngươi cũng là con ruột của nàng mà." Vì bản thân mà đến con trai cũng coi là quân cờ, người như vậy không xứng làm mẹ!
Lợi Minh Thụy nói: "Có thể trong lòng nàng, đứa bé của người mình t·h·í·c·h mới là con ruột, nên nàng mới không để ý đến s·ố·n·g c·h·ế·t của ta."
Ninh Nguyệt nói: "Vậy sau này ngươi ít ra ngoài thôi, hoặc ra ngoài thì dẫn nhiều người đi cùng."
Lợi Minh Thụy muốn kêu rên, sao nói một hồi lại thành không được đi ra ngoài rồi?
Ninh Nguyệt ngẫm nghĩ, "Nói với Lợi tổng, điều tra thêm gã đàn ông kia."
Gã đàn ông đó có thể liên hợp mẹ Lợi Minh Thụy bày kế tính toán Lợi tổng, không thể nào sạch sẽ được, trực tiếp xử lý người đó thì bớt phiền phức hơn.
Lợi Minh Thụy lập tức yên tâm, gắp miếng tôm hùm chấm mù tạt gắp vào bát cho Ninh Nguyệt: "Về nhà ta sẽ nói với cha ngay, lời của ngươi nói, cha ta chắc chắn sẽ lập tức làm theo."
Làm c·h·ế·t tiệt bọn chúng đi, cả con đàn bà kia nữa, hắn tuyệt không xót xa đâu.
Con đàn bà đó liên kết với tình nhân h·ạ·i cha hắn, cha hắn vì quyền giám hộ của hắn mà mới nhượng bộ rất nhiều.
Nếu có cơ hội để bọn chúng tự nhận quả báo, hắn rất muốn được xem.
Ăn trưa xong, Ninh Nguyệt vốn định đưa tên nhóc này về, nhưng tên nhóc sống c·h·ế·t không chịu, còn nhất định phải th·e·o cô dạo phố, còn gặp hai nam sinh chạy tới xin wechat của Ninh Nguyệt, đều bị tên tiểu c·h·ó săn Lợi Minh Thụy trừng cho chạy mất.
Quả thật hết cách.
Tên nhóc còn muốn đưa cô về nhà, bị Ninh Nguyệt từ chối thẳng thừng.
Bởi vì buổi tối nàng còn muốn làm một chuyện.
Có câu nói, chỉ cần cuốc vung tốt thì không có góc tường nào không đào đổ.
Cung Vũ Trạch yêu Nhan Thanh Thanh, cứ tưởng là gặp được tình yêu đích thực, NO NO NO, hắn chỉ là tiếp xúc với trà xanh quá ít thôi.
Nhan Thanh Thanh đúng là trà vị mười phần, chỉ tiếc, Cung Đại thiếu không nhìn ra, ngược lại thấy Nhan Thanh Thanh xuất thân tiểu môn tiểu hộ có cái khí chất đặc biệt mà những cô tiểu thư danh gia khác không có, nào là kiên cường khiêm tốn lương t·h·iện yếu đuối, tất cả những lời hay ý đẹp đều có thể thể hiện hoàn mỹ ở trên người nàng ta.
Ninh Nguyệt chỉ muốn cho hắn một cái tát vào mặt.
Nói cho cùng, Cung Vũ Trạch chỉ là thiếu hiểu biết, phàm là hắn nói chuyện nhiều hơn với vài cô bạn gái, có khi đã phát ngán với Nhan Thanh Thanh rồi ấy chứ.
Đời nguyên chủ, lúc này Nhan Thanh Thanh đã bắt đầu đối phó nguyên chủ, vu h·ã·m cô ta xé váy, không an phận quyến rũ vị hôn phu của mình, còn bỏ thuốc vào tổ yến của cô vân vân... Nếu như không phải Nhan Thanh Thanh cứ liên tục hắt nước bẩn lên người nguyên chủ thì cô ấy cũng đã không rơi vào kết cục lấy phải gã chồng vũ phu, bởi vì danh tiếng của nguyên chủ, bị Nhan Thanh Thanh làm cho thối không ngóc đầu lên được, gia đình nào khá giả hơn chút cũng không dám nhận cô ấy.
Đời này nàng đến liền dứt khoát rời khỏi Nhan gia, nhờ vậy Nhan Thanh Thanh chưa kịp ra tay, cũng làm cho nàng thành công tích lũy được một khoản vốn khởi nghiệp kha khá, để nàng có thể thong dong bố cục.
Mua một bộ tóc giả màu đen ở trung tâm thương mại, một cặp kính râm lớn che được nửa mặt, lại mua thêm bộ đồ trang điểm.
Trang điểm trong nhà vệ sinh, đeo tóc giả dài đen thẳng, tô son môi đỏ rực, đeo kính râm lớn, một bộ đồ vest đen, bộ đồ này, trông nàng già dặn hẳn mười mấy tuổi, đừng nói là người quen, bảo đảm ngay cả mẹ ruột cũng không nhận ra nàng.
Khoác chiếc túi bạch kim mới mua hơn hai trăm ngàn, Ninh Nguyệt lại đi thuê xe bảo mẫu dành riêng cho giới minh tinh, môi đỏ khẽ nhếch: "Đi thôi."
Lái xe lập tức khởi động xe, hướng đến Đế Hào hội sở nổi tiếng nhất kinh thành.
Đế Hào là hội sở lớn nhất và xa hoa nhất kinh thành, khách đến đây đều là người có gia thế, bởi vì phí thẻ VIP bình thường cũng đã lên tới bảy chữ số, hàng triệu đô la mới bước vào cửa.
Đồng thời, tố chất nhân viên phục vụ nơi đây cũng rất cao, sơ ý một chút vơ phải một người thì ra toàn sinh viên đại học nào đó, nữ phục vụ viên còn được tuyển chọn kỹ lưỡng, chiều cao tối thiểu cũng 168CM trở lên, eo nhỏ m·ô·n·g tròn chân dài.
Ngoài ra, muốn bước chân vào giới giải trí hoặc là đã ở trong vòng, chỉ cần có chút mánh khóe đều xem nơi đây là địa điểm giao tế hàng đầu, bởi vì có thể vào được đây nghĩa là có cơ hội tốt.
Sau khi xuống xe, Ninh Nguyệt dặn lái xe đợi rồi vào hội sở, mở một thẻ VIP, một triệu là đủ để bước vào.
Để bảo mật thông tin cho khách, thẻ VIP không phải thẻ tên thật, có nghĩa là, bạn muốn dùng tên thật hay dùng tên nào khác tùy ý, không thích thì gọi mình Nhị Dát cũng được.
Có thẻ rồi, Ninh Nguyệt đi thẳng vào phòng khiêu vũ của hội sở.
Tìm một chỗ ngồi kín đáo, gọi một ly Margaret, ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng xoay ly rượu, cặp kính râm lớn đã gài trên đầu, tầm mắt cô không ngừng tìm kiếm, ước chừng nửa tiếng sau thì tìm được mục tiêu.
Cô gái kia có vẻ như bị bạn học lôi kéo tới, tóc dài búi cao đuôi ngựa, những bạn học khác đều mặc lễ phục, chỉ có cô ta mặc bên ngoài áo khoác lông dài, lúc cười sẽ lộ ra má lúm đồng tiền rõ ràng, nhưng trước mặt mấy người đàn ông kia, sắc mặt cô có vẻ kháng cự rõ rệt.
Ước chừng một khắc sau, một cô bạn đi cùng lôi cô gái đó qua một bên, trùng hợp là chỗ hai người đó đứng cách bàn của Ninh Nguyệt một cái bàn.
"Hiểu Dung, cậu có bị ngốc không đấy? Bạn trai cậu đá cậu rồi còn lưu luyến làm gì?
Thành đại thiếu xuất tay hào phóng, quà tặng toàn là sáu con số trở lên, nói thật, hắn để ý cậu là phúc đức nhà cậu rồi, nếu mà hắn coi trọng tớ, cậu tin không tớ cởi hết quần áo lên giường cho hắn ngay."
Văn Hiểu Dung mặt đầy kháng cự: "Thành đại thiếu hào phóng thì có hào phóng, nhưng mà anh ta là dân chơi có tiếng đó."
Nữ sinh kia mất kiên nhẫn khuyên: "Rốt cuộc là cậu có muốn đóng phim làm minh tinh hay không? Nhà Thành có cổ phần ở Tinh Diệu giải trí, cậu mà hầu hạ tốt anh ta, lo gì sau này không có phim để đóng."
Văn Hiểu Dung vẫn không nói gì, không phải là cô không muốn đi đường tắt, nhưng cũng phải xem đối phương có đáng hay không, cô luôn cảm thấy, đi theo vị Thành đại thiếu này sẽ không có được điều mình muốn, cô tuy là có bạn trai, nhưng cũng không làm gì quá đáng, cùng lắm chỉ là hôn với nắm tay...
"Tớ, tớ tìm bạn trai là để cưới làm chồng, người như Thành đại thiếu chúng ta không hợp."
Con gái tớ gọi điện thoại cho tớ: Mẹ ơi, có dầu gội tốt đ·ị·c·h 22, biển tơ bay 40, mua loại nào?
Tớ nói: Mua biển tơ bay đi.
Nàng nhấn mạnh: Tốt đ·ị·c·h 22 (Nhà tớ hai đứa con nhỏ rất biết lo toan, không nỡ mua đồ đắt tiền) Tớ nói: Mua loại tốt, đồ rẻ không tốt đâu.
Nàng nói: Ơ?
Tớ nói: Mua loại tốt.
Sau đó, nàng mua loại tốt đ·ị·c·h về.
Tớ: ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận