Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 333: Pháo hôi đỉnh lưu 37(khen thưởng tăng thêm 1) (length: 7758)

Mưa đạn: "Thật là biết cách chơi, vẫn phải nhìn An Ninh Nguyệt mới được, chụp mấy cái phong cảnh này thì có gì hay, câu cá mới đẹp!"
"Tiếp theo cảnh điểm bọn họ định đi đâu, ở Cổ thành này còn có chỗ nào có phong cảnh sông nước?"
"Đương nhiên là phải đi đập chứa nước Thanh dân rồi, ở đó cá còn nhiều hơn, câu lên mới đã ghiền!"
"Mau lên mà spam màn hình đi, để đạo diễn sắp xếp cho An Ninh Nguyệt đến đập chứa nước câu cá tiếp, không thì chúng ta không xem chương trình này nữa!"
Bên dưới quả nhiên là một tràng dài spam y hệt nhau!
Bị uy hiếp, Trần đạo:... Đây là một chương trình du lịch đứng đắn, là để đưa mọi người đi ngắm cảnh đẹp, chứ không phải chương trình câu cá, muốn xem người câu cá thì mời chuyển qua kênh câu cá!
Thế là, sau hơn bốn mươi phút đi xe, ba người Ninh Nguyệt vừa xuống xe thì đã thấy nhiệm vụ của đạo diễn gửi đến.
Ba người cùng nhau nhìn điện thoại, "Thông báo nhiệm vụ bất ngờ, câu cá! Vượt quá mười con cá, cứ mỗi một con thêm được một món ăn cho bữa trưa."
Lúc này đã gần mười một giờ, vốn dĩ họ định ăn cơm trước ở đập chứa nước, sau đó dạo một vòng quanh đập rồi đi đến điểm tiếp theo, không ngờ, Trần đạo lại cho một nhiệm vụ ngang trái thế này.
Chung Nhất Chương coi như đã nhìn ra, đi cùng An Ninh Nguyệt, hắn chỉ có thể chủ động tìm ống kính, không thì hắn sẽ chẳng có tí tẹo cảm giác tồn tại nào, bảo hắn làm như Trần Khải, suốt ngày nịnh bợ thì hắn làm không được, vậy thì chỉ có thể chịu khó làm việc vậy.
Hắn chủ động cầm tiền đi thuê cần câu, rồi tìm một chỗ râm mát cạnh gốc liễu già bên bờ, bày biện bàn nhỏ bắt đầu làm.
Ninh Nguyệt không quên mình đến đây là để du lịch, nên mang theo quay phim, lia ống kính một vòng quanh đập chứa nước, "Phong cảnh ở đập chứa nước này thật sự rất đẹp, mọi người xem này, phía bắc đập là núi Nga Nga Thoa, nơi này còn có một câu chuyện thần thoại rất hay, truyền thuyết vào thời Thượng Cổ..."
Nàng thao thao bất tuyệt giảng giải, đây là thứ trước đó nàng đã cố tình tìm hiểu, hết cách rồi, lịch sử văn hóa thế giới này khác với thế giới cũ của nàng một chút xíu, tỷ như thế giới này không có Tô Thức, cho nên bức họa nàng vẽ thêm thơ mới bán được hơn hai trăm ngàn, còn câu chuyện về Thượng Cổ Chiến Thần Thoa Nha này là độc nhất vô nhị của thế giới này.
Ống kính chuyển một cái, nàng lại giới thiệu cho người xem về nông trại sinh thái, ruộng hoa nhài quanh đập chứa nước, cư dân mạng trong phòng phát trực tiếp nhao nhao, "An Ninh Nguyệt mà đi làm hướng dẫn viên cũng không chết đói được ấy, cô nàng đúng là có chút tài, giọng nói tiêu chuẩn, nghe cô ấy giới thiệu phong cảnh mà tôi cũng muốn đi Cổ Thành du lịch!"
"Chương trình này cuối cùng cũng có chút dáng vẻ của du lịch, trước đó tôi còn tưởng chương trình này chỉ là đặt tên cho oai!"
"Ừm, nói cũng đủ rồi, mau tranh thủ câu cá đi, muốn được thấy cảnh kéo cá lên liên tục đây này!"
Mà Ninh Nguyệt đang được khán giả mong nhớ thì cuối cùng cũng ngồi vào bàn nhỏ, trộn mồi câu rồi móc vào lưỡi câu, Trần Khải tự động xông tới, "An lão sư, việc tốn sức để cho tôi, còn việc cần kỹ thuật phải nhờ cô, nhiệm vụ cá của chúng ta tất cả giao cho cô, trưa nay tôi muốn ăn ngon một chút."
Ninh Nguyệt: "OK, câu hai cần câu, chắc nhanh thôi."
Lưỡi câu xuống nước, hai người im lặng chờ cá cắn câu.
Đối với một người có thuộc tính Cẩm Lý mà nói, câu vài con cá thật sự rất dễ dàng, ừm, chưa đến nửa phút thì cần câu động đậy, tiếp đó một con rô phi bị Trần Khải kéo lên bờ: "Là rô phi, nhưng mà hơi bé." Chỉ lớn cỡ nửa cân.
"Vậy phải tìm con lớn, nhưng mà rô phi không ăn được đâu, tanh lắm." Rô phi nuôi thì được, còn hoang dã thì hôi mùi tanh.
Trần Khải cũng hơi tiếc nuối, nhưng may là họ không phải bắt cá về để ăn, mà là để trả nhiệm vụ.
Nhưng còn chưa kịp tiếc nuối xong, thì cần câu bên cạnh "vèo" một cái bay ra, "Nguy rồi, cần câu chạy mất!"
Ninh Nguyệt vừa nhìn, thì cần câu bên mình đã bị cá kéo xuống nước rồi, nàng nhanh chóng đứng lên một phát túm lấy dây câu, giật mạnh cần câu về, "Cá lớn đó, lần này có chuyện để xem đây!"
Trần Khải vội nói: "Đưa cần câu cho tôi, tôi giữ cá, các cô gái sức yếu."
Ninh Nguyệt không chút chần chừ đưa cần câu cho Trần Khải, nhưng cần câu vừa vào tay Trần Khải, hắn đã bị kéo đột ngột về phía trước, may mà tay Ninh Nguyệt nhanh tay kéo lại, nếu không hắn đã rơi xuống sông rồi!
"Cảm, cảm ơn."
Ninh Nguyệt nhận lại cần câu từ tay hắn, "Giày của anh trơn quá, thôi vẫn là để tôi giữ cho, anh coi chừng cây cần câu kia là được rồi."
Mưa đạn: "Cái gì mà giày trơn chứ, rõ ràng là Trần Khải yếu sức thôi!"
"Nói thật, trước đây có người bảo An Ninh Nguyệt người này EQ thấp, nhưng hôm nay xem ra thì tin đồn thật sự không đáng tin!"
"Mọi người có để ý không, cô ấy phản ứng thật là nhanh, đúng là có chút võ công trong người!"
"Chỉ có mình tôi tò mò lần này câu được cá to bao nhiêu thôi sao? Mà đến cả người đàn ông to con như Trần Khải mà còn kéo suýt ngã nhào!"
Các ông lão câu cá cơ hồ muốn chiếm hết màn hình, họ chẳng thèm để ý Trần Khải là ai, cũng không quan tâm hắn có yếu sức hay giày trơn, họ chỉ quan tâm, lần này câu lên sẽ là cá gì, to bao nhiêu!
Con cá này còn chưa kéo lên bờ, thì cần câu kia lại có động tĩnh, lần này Trần Khải tự kéo cá lên, là một con cá trắm cỏ tầm ba cân.
Sau khi bỏ cá vào thùng, Trần Khải lại mắc mồi câu rồi quăng xuống nước, sau đó mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Ninh Nguyệt đang kéo cá!
Mãi đến bảy tám phút sau, Ninh Nguyệt mới thấy cần câu bớt lực kéo đi, nàng từ từ thu dây câu, chẳng mấy chốc một con cá lớn nổi lên mặt nước.
"Là cá chép!"
"Con cá này chắc phải dài gần mét, ít nhất cũng phải tám chín chục cân chứ chẳng chơi!"
"Ma quỷ thật, ma quỷ, cô ta nói phải cá lớn thì có ngay cá lớn!"
"Phải công nhận là An Ninh Nguyệt này đúng là có lực ở cánh tay thật!"
Lúc này Trần Khải không dám tiến lại gần nữa, trong lòng còn thầm cảm thấy may mắn, may là con cá này to thật, nếu không có khi trên người hắn lại bị dán cho cái mác "Yếu đuối không có lực" mất.
"Khải ca, anh giúp tôi hỏi nhân viên công tác bên kia, cá to thế này họ có mua không? Nếu không lát chết thì phí."
Trần Khải vội "ờ" một tiếng, quay người chạy thẳng về phía chỗ thuê cần câu vừa nãy, quên bé luôn cả việc hỗ trợ kéo con cá chép lớn lên bờ.
Cũng may, lúc hắn quay lại thì con cá chép lớn đã nằm trên bãi cỏ, xung quanh đã có một đám du khách vây quanh.
"Cô nương, con cá này bán không?"
Ninh Nguyệt: "Bán chứ, nhưng mà, bạn tôi đi gọi người rồi, nếu họ không mua, tôi mới bán cho người khác."
"Đến rồi đến rồi, chúng tôi ở đây, con cá này tôi mua."
Xung quanh đập chứa nước có không ít tiệm cơm, ông chủ hay đến mua cá của người câu cá, như Ninh Nguyệt mà câu được loại cá lớn thế này thì họ mừng nhất, chỉ cần chiêu con cá lớn trăm cân này thì cũng sẽ có khối người muốn tới thưởng thức.
Ninh Nguyệt: "Được thôi, ông xem rồi cho giá đi."
Ông chủ cúi người thử nâng con cá chép lên, rồi cho giá, "Hai ngàn nhé, giá cá chép không đắt, chỗ tôi cũng chỉ tám chín đồng một cân, mà đó còn là giá bán lẻ, con này chắc cũng tầm một trăm cân đổ lại, 20 đồng một cân cũng được đó chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận