Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 871: Ngục khó thành tường 7 (length: 7856)

Trong nhà giam không hề thiếu thuốc lá, cửa hàng trong tù có thể mua được thuốc lá, người nhà cũng có thể gửi vào, sau khi kiểm tra không vấn đề sẽ giao đến tận tay phạm nhân.
Hơn nữa nơi này cũng có chút khói, chỉ là bật lửa không được phép mang vào nhà giam, kể cả giám ngục cũng không được.
Ninh Nguyệt nhìn xung quanh, sau đó nhét thuốc lá và bật lửa vào túi mình.
Xem ra có nhiều thứ vẫn phải chuẩn bị một chút mới được.
Buổi tối về phòng 402, đám Trương Dao lại đến xúm lại, Ninh Nguyệt nhếch mép một cái, "Mấy người ai có thuốc lá, cho ta một điếu."
Lý Quỳnh: "Ta ta ta, ta có, Nguyệt tỷ ta có!"
Nói xong, nàng ta leo lên giường mình, lật qua lật lại một hồi rồi lôi ra nửa gói thuốc.
Ninh Nguyệt cũng không biết thuốc lá ở thế giới này có nhãn hiệu gì và giá cả ra sao, dù sao thì nguyên chủ không hút, tên tra nam họ Tiết kia cũng không hút thuốc lá, hộp thuốc Vân Lệ cho nàng cũng là nhãn hiệu mà nàng chưa từng thấy.
"Thứ này có đắt không?"
Lý Quỳnh: "Không đắt lắm, hơn hai mươi tệ một hộp, Nguyệt tỷ muốn thì sáng mai em đặt với quản giáo cho."
Ninh Nguyệt móc hộp thuốc trong tay mình ra, "Còn cái này thì sao?"
Lý Quỳnh cầm điếu thuốc lên nhìn một cái, "Ồ, thứ này không phải thứ em có thể mua được, Nguyệt tỷ có bản lĩnh thật, thuốc lá này mắc đó, 190 tệ một hộp, người bình thường căn bản không mua nổi, hút ngon lắm nha!"
Những người khác nghe Ninh Nguyệt đột nhiên quan tâm đến thuốc lá thì ai nấy đều có tâm tư riêng, tối hôm sau trở về, dưới gối Ninh Nguyệt đã có thêm hai hộp thuốc lá.
"Hì hì, Nguyệt tỷ, bọn em chỉ gom được hai hộp này thôi, tỷ cứ hút tạm, chờ mấy hôm nữa bọn em lại tìm cách kiếm cho tỷ."
Ninh Nguyệt thản nhiên nhận lấy hảo ý của mấy người, thu thuốc lá vào, lúc đi vệ sinh, nàng đổi một hộp thuốc lá của mình vào cái hộp mà Vân Lệ cho nàng, còn cẩn thận cất hai gói thuốc vào không gian.
Mấy ngày kế tiếp, mỗi lần gác đêm Ninh Nguyệt đều sẽ lấy gói thuốc lá MG 190 tệ một hộp ra hút hai điếu, đợi khi hút hết một gói thì Vân Lệ lại cho nàng một hộp khác.
Ninh Nguyệt cười híp mắt nói cảm ơn, vừa mở hộp đã lấy ra một điếu thuốc đưa cho Vân Lệ, Vân Lệ khoát tay, "Họng ta hơi đau, ta không hút, cô cứ hút đi."
Ninh Nguyệt bỏ hộp thuốc lá vào túi, lần nữa dùng hai ngón tay kẹp điếu thuốc, đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó nâng hờ ở lòng bàn tay, nhìn xung quanh một lượt rồi mới bật lửa.
Giá tiền này so với thuốc lá có hơi không xứng.
Vân Lệ nhìn nàng rốt cuộc cũng hút thuốc thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
...
Biệt thự nhà họ Lục ở Ô Thị, trong thư phòng trên lầu hai.
Trên bàn đặt hai chén trà ngon, nhưng rõ ràng hai anh em nhà họ Lục đều không có tâm trạng uống trà.
Nhìn người anh cả đã già đi mấy tuổi, Lục Vũ Sinh lên tiếng, "Anh cả, anh thật sự tin cái tin đó à, vụ án đã có kết quả rồi, làm sao có thể có vấn đề? Chẳng lẽ thẩm phán lại là kẻ ngốc sao?"
Lục Hằng Sinh giữ vẻ mặt bình tĩnh, "Nếu đổi thành em, khi vụ án đã có kết quả rồi thì em sẽ làm thế nào?"
Lục Vũ Sinh nghĩ một chút: "Sẽ ngoan ngoãn ở tù, cố gắng lập công, sớm được ra ngoài."
Nói xong câu đó, Lục nhị gia Lục Vũ Sinh rốt cuộc nhận ra có điều không ổn.
Cháu gái gặp chuyện, lão gia tử lúc đó đã ngất đi, chị dâu cả càng là bệnh một trận không dậy nổi, ở viện hơn một tháng trời, hắn, với thân phận là chú, hận không thể bắn nát tên tài xế gây chuyện kia, nên lúc đó hắn đã cho điều tra ngọn ngành người gây họa kia.
Chỉ là một người bình thường, chiếc xe kia là của bạn trai cô ta, người vừa tốt nghiệp trung học xong thì không có đi làm mà cũng không lái xe.
Cô ta quen bạn trai ở đại học, sau khi tốt nghiệp hai người đi làm riêng, cô ta thì không có xe, đồng nghiệp của cô ta cũng chưa bao giờ thấy cô ta lái xe.
Tối hôm cháu gái xảy ra chuyện là lần đầu tiên cô ta lái.
Bạn trai của cô ta cũng rất đơn giản, nhưng người tên Tiết Vũ Văn trước kia vẫn thường lái chiếc xe đó, nên tối đó anh ta lái xe đưa cô ta về nơi ở của hai người, sau đó vì bạn gái muốn ra ngoài mua sắm mà anh ta không muốn đi nên đã cho bạn gái mượn xe cũng là hợp tình hợp lý.
Mặc dù lúc ấy cũng có vài chi tiết không đúng lắm, nhưng bọn họ còn tưởng rằng là người gây họa không muốn nhận tội nên cố ý đánh lạc hướng gây hiểu lầm chứ!
Nhưng nếu bạn trai của Tạ Ninh Nguyệt thông đồng với nhà họ Triệu, thì mọi chuyện có vẻ hợp lý hơn một chút.
"Anh cả, anh thực sự điều tra ra đầu mối gì rồi?"
Lục Hằng Sinh: "Anh chỉ điều tra được, chiếc xe gây tai nạn kia vừa mới mua được hơn một tháng, mà camera giám sát đúng là có thể chứng minh Tiết Vũ Văn đi về hướng chiếc xe đó, cũng chụp được hình ảnh hắn lên xe."
Lục Vũ Sinh biết, chắc chắn đằng sau còn có diễn biến khác.
"Nhưng khi đó đâu phải giờ tan tầm."
Lục Vũ Sinh nói: "Em nhớ khi trước lúc điều tra vụ án thì luật sư bên đối phương đã giải thích là Tiết Vũ Văn có việc nên tan làm sớm."
Lục Hằng Sinh ném một xấp ảnh chụp trước mặt Lục Vũ Sinh.
"Trước đây không có điều tra lộ trình xe gây tai nạn di chuyển, lần này anh cố ý cho người điều tra một chút thì phát hiện chiếc xe đó khi ở đường Xuân Hoa có hai người trên xe."
Lục Vũ Sinh cầm ảnh lên xem xét kỹ càng, "Cái này, đây không phải là tiểu thư nhà họ Triệu sao? Nhìn cái đôi khuyên tai to đùng này, cô ta chỉ thích loại khuyên tai này!"
Khuyên tai to bản, còn đính đá quý lên trên, Triệu Lâm Nhi có sở thích này rõ rành rành, mặt thì không thấy rõ nhưng hai chiếc khuyên tai to này thì thấy rất rõ ràng.
Nếu Tiết Vũ Văn và đại tiểu thư tập đoàn Kiếm Sinh thông đồng với nhau thì những chuyện trước kia có vẻ vô lý cũng có thể giải thích được rồi.
"Vậy thì có nghĩa Tạ Ninh Nguyệt thực sự bị oan sao?"
Lục Hằng Sinh: "Bây giờ chỉ có thể chứng minh hai người kia có quan hệ, còn Tạ Ninh Nguyệt có bị oan hay không thì vẫn phải điều tra tiếp.
Em có mối quan hệ ở sở quản lý xe cộ, chuyện tiếp theo nhờ vào em vậy, xem vào đêm hôm đó từ 8 giờ 30 đến 9 giờ 30 có ai đã chở Tạ Ninh Nguyệt xuất hiện trên đoạn đường đó hay không?"
"Được, anh cả, em lập tức cho người đi làm ngay! Không, em sẽ tự mình trông chừng vụ này!"
Một khi chứng minh có người chở Tạ Ninh Nguyệt đến đoạn đường xảy ra tai nạn thì có nghĩa bạn trai của cô ta đã nói dối!
Mà người hắn phải bảo vệ lại là đại tiểu thư tập đoàn Kiếm Sinh — Triệu Lâm Nhi!
Đây cũng chính là điều mà nguyên chủ đã không nói rõ được trước đây, nàng ta chỉ biết Tiết Vũ Văn hãm hại nàng ta, nói nàng ta không gây tai nạn, nói là Tiết Vũ Văn bảo nàng ta đến đó, nhưng ở sở cảnh sát thì không có logic gì cả — hai người các ngươi là người yêu của nhau, còn bàn tính đến chuyện kết hôn, hắn khỏe mạnh gì đi hãm hại ngươi làm gì?
Lục Hằng Sinh nhìn tách trà đã nguội trên bàn, "Vậy thì, phải điều tra cả việc Tạ Ninh Nguyệt bị tai nạn xe khiến đại não bị kích thích, đến mức không thừa nhận mình gây tai nạn là do đâu."
Lục Vũ Sinh gật đầu, bên hắn có một người thân chuyên làm chuyện này, người rất có thủ đoạn, cứ giao chuyện này cho hắn là được.
...
Trong phòng tắm.
Ninh Nguyệt rửa mặt qua loa rồi chuẩn bị rời đi.
Phòng bên cạnh đã vang lên một loại âm thanh không mấy hài hòa, thứ này là chuyện thường ngày, buổi tối nghỉ ngơi hoặc ở nhà tắm công cộng thường có thể nghe được, Ninh Nguyệt đã không cảm thấy lạ lẫm.
Mở tủ quần áo, lấy từng bộ quần áo mặc lên người, ngay khi nàng chuẩn bị lấy quần thì tủ quần áo bị người ta mạnh tay đóng sầm lại, Ninh Nguyệt ngước mắt nhìn về phía bàn tay đang giữ chặt tủ quần áo, "Sao, muốn đánh nhau à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận