Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 67: Thật giả thiên kim (length: 8020)

Bữa sáng rất phong phú, có bánh bao hấp, hành thái cuộn, bánh quẩy, bánh đĩa sợi củ cải, cháo rau quả, sữa đậu nành, chao, củ cải khô muối chua, rau cải ngọt trộn, bày la liệt như rừng trên một bàn.
Ninh cha động đũa, Ninh Nguyệt mới bưng sữa đậu nành lên uống một hớp lớn, "Nhị thúc Nhị thẩm, hôm nay các ngươi có sắp xếp gì không?"
Hôm nay là hai mươi bảy tháng Chạp, trên đường vẫn thật náo nhiệt, đoán chừng bọn họ sẽ muốn đi ra ngoài đi dạo.
"Chúng ta dự định đi dạo trên đường, đại ca đại tẩu có muốn cùng đi hay không?"
Ninh mẫu nuốt đồ ăn trong miệng xuống, "Đi cùng đi cùng, trong nhà còn muốn mua thêm chút đồ Tết, câu đối các thứ đều chưa mua đâu, nhưng đáng tiếc trong thành không thể thả pháo, bằng không ta nhất định mua lấy một xe, ta cũng có thể tha hồ náo nhiệt một chút."
Ninh cha đùa nàng: "Không mua pháo cũng có thể náo nhiệt, hay là ta mua cho ngươi một xe khí cầu đi, ngươi có thể tùy tiện giẫm, còn có thể rèn luyện thân thể."
Ninh Nguyệt: . . . Thật muốn mua khí cầu, vậy thì không phải là Ninh mẫu rèn luyện thân thể, mà là Cao thẩm rèn luyện thân thể, thu dọn phiền phức biết bao!
Vợ chồng Cao sư phụ ăn Tết không về nhà, quê quán cũng không phải không có thân nhân, chỉ là không có người nào đáng để bọn họ nhớ thương. Bởi vì chuyện bị khai trừ kia, người nhà đều gây sự không vui với bọn họ, cho nên hai người này cũng không muốn liên lạc lại với người thân.
Ninh mẫu: "Ta thật đúng là cám ơn ngươi."
Sau bữa sáng, cả nhà cùng nhau ra ngoài, gồm cả vợ chồng Cao sư phụ là tám người, lái hai chiếc xe đi đến phố mua sắm.
Xe chạy thẳng đến Đông Phương Đại Hạ, mọi người nhất trí quyết định trước tiên mua sắm một ít quần áo cho Ninh Kiệt, các trưởng bối phụ trách tham mưu, Ninh Nguyệt chỉ phụ trách trả tiền.
Ninh Kiệt bị lần lượt đẩy vào phòng thay đồ, trên mặt viết đầy vẻ kháng cự, cuối cùng khi mẹ ruột đưa cho hắn thêm một chiếc quần tây nữa thì mở miệng: "Trong xưởng của Đại bá cũng có quần áo nam, chúng ta hà tất phải lãng phí tiền này?"
Ninh Nguyệt: "Nhà mình có cũng có thể mua của nhà khác, mua cho ngươi thì ngươi cứ thử, nhanh chóng chọn thêm mấy bộ, chọn xong rồi thì không cần thử nữa."
Ninh Kiệt hít một hơi thật sâu, sau đó lại ngoan ngoãn đi vào đổi quần.
Trong trung tâm thương mại người đông nghẹt, nhưng nhân viên bán hàng phục vụ bọn họ vẫn rất kiên nhẫn. Chờ Ninh Kiệt từ bên trong ra, Ninh Nguyệt trực tiếp bảo nhân viên bán hàng xuất hóa đơn, mua hết toàn bộ quần áo hắn đã thử qua.
Ninh cha và Nhị thúc tỏ ra vô cùng đồng cảm với cảnh ngộ của cháu trai/con trai, sau đó kiên quyết từ chối đề nghị chọn quần áo cho mình của vợ, bày tỏ rằng bọn họ có quần áo mặc rồi, hơn nữa mặc quần áo của xưởng nhà mình là được, không cần thêm đồ mới.
Nhân viên bán hàng nhận thẻ của nàng thanh toán, lại đem tất cả quần áo sắp xếp gọn gàng, sau đó đưa cho nàng một cái túi, "Đây là quà tặng nhỏ cho ngài, hy vọng ngài thích."
Ninh Nguyệt: . . . Mua quần áo mà còn có quà tặng sao? Nhưng mà vị khách vừa rời đi lúc nãy lại không có!
Bất quá, nàng cũng không hỏi người ta, chắc chắn là thuộc tính Cẩm Lý của mình lại phát huy tác dụng, nàng vẫn nên trực tiếp nhận lấy đi.
Thật vất vả mới ra khỏi trung tâm mua sắm, bọn họ lại đi chợ bán thức ăn. Chỉ cần Ninh Nguyệt đứng ở đó, mua thịt dê thì được tặng xương, mua hành lá thì được tặng rau thơm, mua cua thì được tặng tôm bự, khiến Ninh mẫu đành phải mua thêm hai cân tôm bự, bằng không thì, chỉ ba con tôm chủ quán tặng không đủ làm một đĩa.
Rời khỏi chợ, Ninh mẫu luôn miệng nói: "Từ lúc chuyển đến đây ta vẫn luôn mua thức ăn ở chợ này, đây là lần đầu phát hiện mấy ông chủ kia lại tình cảm như vậy."
Động một chút là lại muốn tặng đồ cho các nàng, những người mua thức ăn bên cạnh ghen tị đến đỏ cả mắt!
Nhị thẩm nói: "Mặc kệ đi, dù sao cũng là bọn họ chủ động cho, cùng lắm thì sau này chiếu cố người ta thêm mấy lần là được!"
. .
Từ chợ ra cũng đã gần mười hai giờ, liền dứt khoát ăn xong bữa cơm Tứ Xuyên cay ở bên ngoài rồi mới về nhà.
Bọn họ chân trước vừa vào nhà, chân sau nhân viên quản lý khu nhà liền mang theo hai cái túi một lớn một nhỏ nhấn chuông cửa, "Đây là trợ lý của Ninh tiểu thư đặt ở chỗ quản lý chúng tôi, lúc cô ấy đến, nhà ngài không có ai."
Cao thẩm nhận đồ vật nói lời cám ơn, Ninh Nguyệt cầm lấy hai hộp hoa quả đặt trong túi, đưa cho vị tiểu hỏa tử trẻ tuổi kia: "Gần sang năm mới còn phải trực ban, vất vả rồi, cái này ngươi cầm về nếm thử."
Tiểu hỏa tử khách sáo một hồi lâu mới nhận lấy đồ vật. Ninh tiểu thư thật sự quá hào phóng, lần nào hắn tới cũng không về tay không, sau này chuyện nhà nàng hắn phải càng để ý nhiều hơn một chút.
Sau khi hắn đi, Ninh Nguyệt đưa thuốc giảm béo pha nước uống cho Nhị thẩm, lại đưa cần câu cho Nhị thúc.
Vợ chồng họ rất vui mừng, nhất là Nhị thúc nhận được cần câu, cười đến mắt sắp không thấy đâu: "Ngươi nha đầu này nên là khuê nữ của ta mới đúng, thật quá tri kỷ, Nhị thúc vẫn luôn muốn mua một bộ cần câu, nhưng Nhị thẩm của ngươi giữ tiền rất chặt, Nhị thúc đáng thương trên người ngay cả tiền mua mồi câu cũng không có, lần này tốt rồi, cháu gái ta mua cho ta đầy đủ cả bộ!"
Nhị thẩm nghe xong cười mắng: "Nhìn ngươi kìa, thật không có tiền đồ! Có cần câu rồi cũng không cho phép vừa tan làm liền đi câu cá, bằng không cẩn thận ta đem cần câu của ngươi bán đi!"
Nhị thúc sợ hãi vội ôm cái hộp đựng cần câu kia đi xa hơn, "Mẹ của đứa bé, ta nói cho ngươi biết nhé, ngươi đừng có ý nghĩ đó, bất kể thứ này tốn bao nhiêu tiền mua, đều là đồ cháu gái tặng ta, ngươi mà thật sự bán đồ đi, cháu gái sẽ nghĩ ngươi thế nào?"
Nhị thẩm: "... Ta chẳng lẽ lại thật sự bán đồ đi sao? Còn cháu gái sẽ nghĩ ta thế nào à, nghĩ ta thế nào ta không biết, nhưng chắc chắn sẽ cảm thấy ngươi cái Nhị thúc này không ra làm sao cả, khiến ta phải nổi cáu, bằng không sao ta lại bán đồ của ngươi đi!"
Nhị thúc: . . .
Trong phòng khách truyền đến một trận tiếng cười, Ninh Nguyệt Ninh Kiệt cảm thấy xem thúc của nàng (cha hắn) nghẹn lời cũng thật thú vị!
Cao sư phụ đem đồ ăn mua được cất kỹ, liền bắt đầu chuẩn bị bữa tối, không bao lâu sau Phương Vĩ Sinh liền đến.
Ninh Nguyệt giới thiệu một chút cho người nhà, Ninh cha nghe xong tiểu tử này chính là tổng giám đốc Trí Tinh đã tuyên bố trên Weibo muốn theo đuổi khuê nữ nhà mình, ánh mắt liền trở nên sắc bén.
Ninh Nguyệt vội vàng kéo hắn một cái: "Cha, ngài nghĩ gì thế? Lúc đó Phương Vĩ Sinh đăng Weibo là đang giúp con chuyển dời sự chú ý, hắn đối với con không có ý tứ kia!"
Ninh cha nhìn về phía Phương Vĩ Sinh đang mặc Âu phục đi giày da, dáng vẻ bảnh bao, "Là như vậy sao?"
Phương Vĩ Sinh nhìn Ninh cha, lại nhìn Ninh Nguyệt, giọng lí nhí nói: ". . . Kỳ thật, cũng có thể có?"
Ninh cha thiếu chút nữa tại chỗ nổi bão, lại bị Ninh Nguyệt một tay ngăn lại, "Ngươi nhất định phải không có!"
Phương Vĩ Sinh nhìn ánh mắt rõ ràng mang theo ý vị uy hiếp của Ninh Nguyệt, đành phải sửa lại lời nói: "Được rồi được rồi, đùa với ngươi thôi, ngươi còn tưởng thật! Ta bây giờ tâm tư đều đặt trên sự nghiệp, chuyện cá nhân không nằm trong phạm vi suy nghĩ."
Ninh Nguyệt nhìn về phía Ninh cha, "Cha, lần này ngài yên tâm rồi chứ?"
Ninh cha bán tín bán nghi, nhưng loại chuyện này, khẳng định là không thể hỏi sâu thêm, thế là hắn khoát khoát tay, "Biết các ngươi có việc cần bàn, mau lên đi. Cái kia Tiểu Phương à, thúc thúc chỉ là đùa với ngươi một chút thôi, ngươi đừng coi là thật nhé!"
Phương Vĩ Sinh: . . . Ánh mắt kia của ngài thiếu điều muốn ăn thịt người, ta dám không coi là thật sao?
Ninh Nguyệt vội vàng dẫn người lên thư phòng lầu hai, Ninh Kiệt cũng đi theo, hắn còn muốn lưu lại ấn tượng tốt cho vị đại tổng tài này đây, kết quả ngay cả chào hỏi cũng không làm được, Đại bá căn bản không cho hắn cơ hội nói chuyện...
..
Bạn cần đăng nhập để bình luận