Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 73: Thật giả thiên kim (length: 7775)

Chưa đầy nửa ngày, những tin tức ngầm này đã được xác thực là sự thật, vì thiết kế cuộc thi muốn được tổ chức ở trường học, hội học sinh là người chuyên môn phụ trách đại hội thiết kế lần này.
Ngày mai sẽ bắt đầu báo danh, thời hạn báo danh là một tuần, người tham gia tuyển chọn chỉ giới hạn trong trường.
...
Thời tiết ấm lên một chút, Ninh mẫu liền sắp xếp dọn dẹp khu vườn, đợi mầm non đủ lớn thì có thể chuyển ra trồng ở đây.
Cao sư phụ sắp xếp giúp xới đất, bị Ninh mẫu cự tuyệt, "Tay của ngươi là để nấu ăn, sao có thể làm những việc nặng nhọc này?"
Vườn này cũng không lớn, chỗ còn lại để trồng rau nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai phần, bây giờ trong nhà cái gì cũng không thiếu, muốn gì có đó, thích gì có đó, nàng trồng trọt chỉ là để rèn luyện thân thể, tiện thể có rau quả an tâm mà ăn.
Thế là, cả một buổi chiều nàng bận rộn trong sân.
Ninh Nguyệt tan học về nhà, thấy Ninh mẫu đang giơ cuốc hăng say đào đất, "Mẹ, mẹ nghỉ tay một chút, để con đào giúp cho."
Ninh mẫu cười nói: "Đất này không dễ đào đâu, con xem này, mẹ làm hơn nửa ngày rồi mà chỉ dọn dẹp được một mảng nhỏ thế này thôi."
Ninh Nguyệt nhìn, quả thực không lớn, nhiều nhất chỉ hơn chục mét vuông, với tốc độ dọn dẹp của mẹ nàng thế này, không có năm sáu ngày thì đào cũng chưa xong.
Nhưng Ninh mẫu làm việc tỉ mỉ, những cục đất rắn chắc, đá nhỏ, rễ cỏ mục, đều được nàng dọn dẹp sạch sẽ, chỗ nàng đào qua giống như đã được rây sàng, vô cùng kỹ lưỡng.
Ninh Nguyệt cầm lấy cuốc lớn trong tay Ninh mẫu, đẩy bà đến bên cạnh nghỉ ngơi, trên con đường lát đá dẫn vào biệt thự đã có một chiếc ghế nhỏ, hẳn là Cao thẩm đã chuẩn bị cho mẹ của nàng, hai người lúc này đang ở trong bếp chuẩn bị bữa tối.
Ninh mẫu cũng không tranh với con gái, ngồi bên cạnh xem con gái làm, Ninh Nguyệt vung cuốc lớn lên liền bắt đầu đào, ai ngờ còn chưa đào được một mét, dưới đất liền phát ra tiếng "coong" một tiếng.
Đầu cuốc nhọn chạm vào vật gì cứng.
Nàng dùng tay bới đất, lát sau đã lộ ra một khối màu bạc lớn cỡ bàn tay.
À, bây giờ ta đúng là không thiếu tiền rồi, nếu trong này thực sự cất vàng, bạc, đô la gì đó, nàng rốt cuộc là nên thu hay là không thu đây.
Ninh mẫu ở bên cạnh dõi theo mọi động tác của con gái, "Thế nào? Dưới đất có gì vậy?"
Ninh Nguyệt vẫy ngón tay về phía mẹ mình: "Mẹ, lại đây."
Ninh mẫu đứng dậy bước vào trong đất, hạ giọng hỏi nhỏ: "Thật sự có gì hả~"
Ninh Nguyệt chỉ vào miếng bạc trắng lớn cỡ bàn tay trên mặt đất: "Mẹ nhìn xem..."
Ninh mẫu định dùng chân đá vào, Ninh Nguyệt vội ngăn lại, "Đừng, đợi đến tối chúng ta đóng cổng sân rồi đào bảo, đừng để ai thấy."
Tim Ninh mẫu đập thình thịch, việc này chẳng khác nào điệp viên hoạt động, "Con chắc là trong đó có bảo vật, chứ không phải đồ nguy hiểm gì đấy chứ?"
Ninh Nguyệt gật đầu, "Đoán chừng không có gì nguy hiểm, nhưng cũng không chừng sẽ có đồ đáng tiền, mẹ đừng kỳ vọng quá lớn, con chỉ là làm cho vui thôi, đợi tối đóng cổng sân lại, mọi người xung quanh đi ngủ rồi thì con làm."
Ninh mẫu gật đầu lia lịa, "Nghe lời con, nghe lời con, mẹ đi gọi điện cho cha con xem cha con đến đâu rồi."
Ninh Nguyệt: "Mẹ đừng nói gì trong điện thoại nhé, chắc cha cũng sắp về rồi."
"Biết rồi, biết rồi."
Vừa nói xong, Ninh mẫu đã vào phòng khách lấy điện thoại.
Ninh Nguyệt đá đất lấp lại khối bạc, rồi tiếp tục đào về phía trước, nàng cảm thấy, nếu xung quanh vẫn còn gì đó, thì món đồ trong rương kia giá trị cũng có hạn, nếu chỉ có mỗi một chiếc rương này, vậy thì náo nhiệt rồi, đồ trong này chắc chắn không phải dạng vừa.
Kết quả, đúng là nàng đã tìm thấy thêm hai chỗ gần đó.
Nàng cũng không biết vận may của mình là tốt hay xấu nữa.
Mấy rương đồ này chắc chắn là của các gia đình trước đây chôn giấu, không thể là của chủ cũ căn phòng, vì nếu là ông ta chôn thì ông ta đã đào đi từ lâu rồi.
Mà chủ nhân đời đầu tiên, chính là vị quan bị giam trong tù không lâu thì bị vỡ mạch máu mà chết, cho nên chắc chắn sẽ không có ai đến tìm đồ này.
Đang nghĩ vậy, thì xe của Ninh cha đã vào đến sân, trực tiếp chạy xuống bãi đỗ xe ngầm, Ninh Nguyệt cũng không đào bới nữa, ném cuốc sang một bên, đi lên con đường lát đá, dùng sức giậm chân cho đất ở giày rớt hết, rồi mới vào phòng khách.
Nàng vừa rửa tay xong, thì Ninh mẫu đã lôi Ninh cha vào, những gì cần nói chắc cũng đã nói xong rồi.
Trong mắt hai người đều lộ vẻ hưng phấn, mà lại cố nén lại không muốn để lộ ra ngoài, cho nên biểu cảm kia có chút... một lời khó nói hết!
Cao sư phụ chuẩn bị bữa tối rất thịnh soạn, nhưng vì Ninh cha Ninh mẫu đang có chuyện trong lòng nên ăn cũng ít, việc này khiến Cao sư phụ bắt đầu hoài nghi liệu có phải tay nghề nấu nướng của mình bị giảm sút không.
Ninh Nguyệt vội vàng an ủi: "Mẹ con mệt quá nên không muốn ăn, hôm nay món canh rau chân vịt gan heo này ngon lắm đó, để hôm nào con nghỉ dạy thì chú dạy con với."
Cao sư phụ lập tức không còn xoắn xuýt nữa, vui vẻ đáp ứng sẽ dạy Ninh Nguyệt học nấu ăn.
...
Ninh mẫu có lẽ đã đặt đồng hồ báo thức, cứ đến mười hai giờ đêm thì kéo Ninh cha ra khỏi phòng, còn dùng đèn pin điện thoại nháy mắt ra hiệu cho Ninh Nguyệt, cả nhà ba người nhanh chóng tập trung ở trong sân, Ninh Nguyệt vốn định tự tay đào thì bị Ninh cha đẩy ra một bên, "Việc tốn sức cứ để cha làm, hai mẹ con cứ đứng bên cạnh nhìn là được."
Những rương đồ này chôn vốn cũng không sâu, rất nhanh đã được đào lên từ dưới đất, Ninh mẫu một tay một chiếc, Ninh Nguyệt một chiếc, hai người đem đồ vật xách vào nhà, Ninh cha thì có nhiệm vụ làm nốt công việc lấp đầy ba cái hố.
Chờ Ninh cha vào nhà, Ninh mẫu lập tức khóa trái cửa lại.
"Mấy rương này nặng chết đi được, lại còn có cả mật mã, đồ bên trong chắc chắn có giá trị lắm, nhưng mà chúng ta mở thế nào bây giờ?"
Ninh Nguyệt nói: "Chỉ là mật mã ba số thông thường thôi, để con, mở không khó lắm đâu."
Nàng cầm một cái rương lên, từ từ xoay các vòng số mật mã, khoảng hai phút sau thì khóa mật mã đã mở, nàng dùng mật mã tương tự để mở hai rương còn lại.
Không có gì bất ngờ, trong ba chiếc rương đều là vàng.
"Cái đống vàng thỏi này có giá trị bao nhiêu tiền vậy?"
Ninh Nguyệt lạnh nhạt nói: "Không đáng bao nhiêu tiền."
Nàng nhìn, mỗi thỏi vàng nặng 250 gram, mỗi rương có 40 thỏi, tổng cộng ba rương là 30 kg, dựa theo giá vàng hiện tại khoảng hơn 400 một gram thì cũng chỉ đáng hơn mười triệu tệ.
Ninh cha: "Không đáng bao nhiêu tiền mà cũng đổi được hơn mười triệu, cha sống ngần này năm rồi còn chưa nhìn thấy nhiều tiền thế này đâu?"
Ninh Nguyệt: "...Vậy hay là hôm nào con đi lấy hai trăm triệu về, để cha xem nhé?"
Ninh cha: ...Thôi không cần đâu, cha chỉ nói thế thôi mà!
Nhà máy may trang phục tiền ra tiền vào cũng rất nhiều, có điều tiền đều là chuyển khoản qua lại, chứ đầu năm nay có ai cầm tiền mặt giao dịch nữa đâu.
"Mình thực sự giữ lại chỗ này à?" Ninh mẫu nhỏ giọng hỏi.
Ninh Nguyệt cứ có cảm giác rằng việc nàng phát hiện những chiếc rương này có chút gì đó quá đúng lúc, nàng vừa góp 20 triệu cho trường học, không được hai ngày đã đào được ba rương vàng, nàng có vận may đến thế à, mà món đồ này nàng cũng không thể giữ lại được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận