Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 303: Pháo hôi đỉnh lưu 7 (length: 7908)

Trần đạo cũng cảm thấy khó tin, An Ninh Nguyệt lại được Tô Mạt mời đi! Hai người này làm sao lại thành ra như vậy?
Chẳng phải nói công chúa nhỏ nhà Tô gia luôn xem thường những người xuất thân không tốt sao?
An Ninh Nguyệt rõ ràng là từ nông thôn đi lên, hơn nữa nàng còn chưa tốt nghiệp cấp ba, cũng không phù hợp điều kiện giao du của nàng ta mà!
Nghĩ kỹ thì thấy, hình như từ trước đến giờ cô đại tiểu thư này chưa từng bày tỏ ai trong giới này là bạn của cô ta cả!
Thế là hắn vội vàng gọi điện cho hai người đi theo quay chụp của Tô Mạt, ra lệnh cho bọn họ nhất định phải ghi lại tất cả cảnh hai người ở chung thật tỉ mỉ.
… Ở một bên khác, Tô Mạt đã dẫn Ninh Nguyệt đi tham quan máy bay của cô ta một lượt, phòng bếp rộng rãi xa hoa, phòng ăn bài trí tao nhã, phòng ngủ sang trọng, còn có một phòng trang điểm riêng của Tô Mạt, Ninh Nguyệt xem qua thì thấy chiếc máy bay này của Tô Mạt chỉ tính riêng đồ vật bên trong thôi đã là một con số thiên văn rồi, xem ra cô Tô đại tiểu thư này đúng là có tiền thật nha!
Xem đã đủ, Ninh Nguyệt liền ngồi xuống ghế tựa nghỉ ngơi, Tô Mạt đột nhiên buột miệng ra một câu làm người ta hết hồn: “An Ninh Nguyệt, trên mạng có người nói ngươi có kim chủ, có thật không?” Hai người quay phim lập tức giật mình tỉnh cả ngủ, cô Tô đại tiểu thư này thật là gan lớn nha, câu hỏi này chắc hẳn ai lướt mạng cũng đều muốn biết a!
Ninh Nguyệt không chút do dự nói: “Giả!” Nói xong nàng chỉ vào mặt mình, “Với cái nhan sắc này của ta, tùy tiện ở giới này cũng có thể kiếm được chén cơm, có cần phải tìm kim chủ không?” Tô Mạt chăm chú quan sát gương mặt nàng, sau đó gật đầu lia lịa, “Sau khi ta kiểm định, khuôn mặt này của ngươi là hàng nguyên đai nguyên kiện trăm phần trăm, mà lại bị mấy lão già bụng phệ bao nuôi thì thật quá thiệt thòi.
Hay là thế này, ta bao nuôi ngươi thì sao?
Ta nói cho ngươi biết, ta siêu giàu có, chẳng phải ngươi đang thiếu một khoản nợ lớn sao?
Ngươi làm với ta một năm, ta giúp ngươi trả!” Hai người quay phim: ... Chẳng lẽ cô Tô đại tiểu thư không phải là đóa hoa cao lãnh sao?
Ninh Nguyệt bình tĩnh hỏi: “Vậy một năm này ta phải làm những gì?” Tô Mạt có chút phấn khích, cô ta giơ bàn tay với bộ móng tay được sơn tỉ mỉ lên nói: “Đơn giản thôi, bình thường ngươi rảnh rỗi thì cứ theo ta đi dạo phố, cùng nhau ăn cơm, đi rạp xem phim, đi spa, thỉnh thoảng ta sẽ ra nước ngoài xem tuần lễ thời trang, ngươi cũng đi cùng ta…” Nàng kể ra một loạt yêu cầu, nhưng sau khi Ninh Nguyệt nghe xong chỉ có một phản ứng: “Mấy yêu cầu này của cô thì nhân viên của cô cũng làm được, sao cô còn muốn bao nuôi tôi?” “Thế thì làm sao giống nhau được? Mặt của ngươi đẹp a! Với lại, bọn họ đối với ta thì lúc nào cũng cung kính, cũng chẳng dám nói chuyện nhiều với ta.
Ngươi thì khác…” Ninh Nguyệt hỏi: “Khác chỗ nào?” “Thì là khác thôi…” Nói hồi lâu mà cô ta cũng không nói được khác chỗ nào.
Ninh Nguyệt nói: “Tô đại tiểu thư, cô có bao giờ nghĩ rằng, thật ra cô đang muốn tìm một người có thể cùng cô giao lưu bình đẳng như bạn bè hay khuê mật không? Nhưng bạn bè và khuê mật thì không thể mua được bằng tiền đâu!” Nghe đến hai từ bạn bè và khuê mật, Tô Mạt lập tức ỉu xìu, khuôn mặt trương dương phút chốc trở nên không có sức sống.
Ninh Nguyệt hơi giật mình: “Cô nương của tôi ơi, chẳng lẽ cô đến cả một người bạn thân là con gái cũng không có sao?” Tô Mạt lập tức phản bác: “Ai bảo ta không có bạn bè? Bản tiểu thư nhiều bạn lắm đấy! Không kể trong hay ngoài giới đều có rất nhiều bạn thân tốt a.” Ninh Nguyệt nhắc: “Cô đang nói những người bình thường chỉ biết vây quanh nịnh hót cô, sau đó thì蹭hơi nóng của cô, còn muốn tranh thủ chỗ tốt đó sao?” Tô Mạt chỉ vào Ninh Nguyệt tức giận nói: “...Ngươi, ngươi quá đáng rồi, thật là trước kia ta còn cảm thấy người ngươi không tệ, ít ra thì cũng không giả dối như người khác, rõ ràng trong lòng ghen tị muốn chết với ta, mặt ngoài lại giả vờ thanh cao, kết quả ngươi còn đáng ghét hơn!” Hai người quay phim: Tiểu thư tuyệt đối đừng có bốc đồng ném người nha, hai người này mà đánh nhau thì bọn họ sợ tiểu thư sẽ ném An Ninh Nguyệt từ trên máy bay xuống!
Ninh Nguyệt kéo tay cô ta, nắm tay nhỏ kia trong lòng bàn tay, “Muốn kết bạn thì cứ nói muốn kết bạn, cái gì mà bao nuôi với kim chủ, vứt hết mấy cái thứ ghét bỏ đó cho ta, cô đồng ý thì gật đầu, không đồng ý thì coi như tôi chưa nói gì!” Bị người ta nắm tay, mặt Tô Mạt liền đỏ bừng, nhưng kỳ lạ là cô ta lại không hề giật tay ra!
“…Tôi, sao tôi phải nghe lời ngươi chứ?” “Ồ, vậy là cô không muốn làm bạn tốt với tôi thôi, vậy coi như tôi không nói gì.” Nói rồi nàng buông tay cô Tô đại tiểu thư ra.
Nhìn tay mình bị buông ra, Tô Mạt liền cuống cả lên!
“Dựa vào cái gì mà không nói chứ, lời đã nói ra khỏi miệng còn đổi ý được à? Ta cho ngươi biết, được làm bạn bè với bản tiểu thư là do phúc phần mấy đời nhà ngươi đó...” Ninh Nguyệt: “Đúng đúng đúng, là tôi tu bốn đời mới gặp được cô, không sai chút nào!” Lần này thì Tô Mạt hài lòng, cô ta kiêu ngạo hừ một tiếng, sau đó lại chìa tay về phía Ninh Nguyệt.
Ninh Nguyệt: ... Cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô Tô đại tiểu thư lần nữa, quả nhiên gương mặt nhỏ của cô ta liền nở nụ cười, đôi chân nhỏ cũng nhún nhẩy.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp một cô tiểu thư vừa kiêu ngạo, vừa khó chiều lại còn có chút ngốc nghếch đáng yêu như vậy, thôi thì cũng thấy thú vị đó chứ!
Dù sao thì nguyên chủ ở cái thế giới này ngoài chị Cù ra cũng không có ai muốn làm bạn thân cả, nàng cũng không ngại có thêm hai người bạn.
“Người đâu, mang cho ta bình Champagne, chúc mừng bản tiểu thư và An Ninh Nguyệt trở thành bạn tốt!” Ninh Nguyệt vội vàng từ chối: “Không được, rượu thì miễn đi, mình dùng trà thay rượu hoặc là đồ uống gì đó đi.” Tô Mạt vỗ trán một cái, “Ta quên mất ngươi là ca sĩ, vậy thì dùng đồ uống, ngươi muốn uống loại nào?” Ninh Nguyệt nắm lấy tay Tô Mạt rồi nói: “Bình thường cô có phải tay chân luôn lạnh không, hở chút có gió thổi là dễ bị bệnh phải không?” Tô Mạt gật đầu: “Sao ngươi biết?” “Đây là bệnh từ trong bụng mẹ của cô, may nhà cô điều kiện tốt, lúc nào cũng điều trị cơ thể cho cô, chứ không thì đừng nói là vào giới giải trí đóng phim, chắc cuộc sống bình thường của cô còn khó khăn.” “Trời ơi, An Ninh Nguyệt ngươi lại còn biết y thuật hả?” Ninh Nguyệt nói: “Không không không, tôi không hiểu y thuật, chỉ là tôi đọc sách y thuật thì thấy có những mạch tượng giống vậy thôi.
Tôi nói điều này là muốn nói cho cô biết, bình thường cô vẫn nên chú ý đến chuyện ăn uống một chút, ít nhất thì đừng có uống đồ lạnh, với lại trên máy bay nhiệt độ hơi thấp, chỉnh thành hai mươi sáu độ đi, tiện thể lấy cho tôi cái chăn lông luôn đi.” Những lời này của nàng giống như là đang minh oan cho Tô Mạt, trước kia trên mạng không ít lần có tin đồn Tô Mạt bị bệnh giả vờ, thích bày trò đồ hiệu, nhưng sự thật thì người ta là bệnh thật, lại còn bị những người có ý đồ nói thành là giả vờ!
Tô Mạt nhìn đôi chân dài đang lộ ra của mình, không nói thì thôi chứ nghe cô ấy nói thì đột nhiên thấy có chút lạnh, kỳ lạ, bác sĩ gia đình cũng từng nói với cô ấy những điều này, nhưng cô chưa bao giờ để ý, chẳng lẽ đây là sự khác biệt giữa bạn bè và những người khác sao?
Cảm tạ Yến tử đã khen thưởng 100 duyệt tệ!
..
Bạn cần đăng nhập để bình luận