Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 821: Tận thế không có việc gì 33 (length: 7925)

Nhưng mà, trên đời này luôn có chuyện không giấu được.
Từ ngày thứ hai trở đi, Cốc lão mỗi ngày đến biệt thự dạy học cho Sở Tử Dự, bé Đậu Đậu trở thành bạn học.
Cốc lão tiên sinh là người có học thức uyên bác, không chỉ dạy Sở Tử Dự toán học, sách giáo khoa của cậu nhóc hắn đều có thể dạy, cuộc sống của Tử Dự trở nên phong phú hơn.
Trước kia cũng có đi học, nhưng rất nhiều đứa trẻ không thích, việc học trở thành gánh nặng của chúng, nhưng bây giờ không còn được đi học nữa, mà lại được đọc sách, có người dạy thì quả là hạnh phúc.
Tử Dự rất trân trọng những giờ học hiện tại, không những có động lực gấp bội, mà còn sắp xếp thời gian hợp lý, việc học và tu luyện đều không bỏ lỡ.
Thứ Ba căn cứ nói nhỏ thì không nhỏ, nhưng nói lớn thì cũng không lớn, biến đổi của hai ông cháu nhà Cốc bị rất nhiều người để ý, bọn họ xác định, nhà họ Phí kia có rất nhiều của cải, có người cùng bọn họ đến căn cứ còn tiết lộ, vị Phí đại tiểu thư đã thức tỉnh dị năng không gian, trên đường đi cả nhà ăn ngon mặc đẹp, căn bản không giống như đang chạy nạn.
Sau đó, trước cửa biệt thự số 10 thường xuyên xuất hiện người lạ…
Hôm nọ, sau khi tan học, Sở Tử Dự và Đậu Đậu đang chơi đùa trong sân, thì ngoài cổng, một bà lão tầm sáu bảy mươi tuổi tay ôm ngực, đột nhiên ngã xuống đất. Đậu Đậu vốn là đứa trẻ tốt bụng, thấy người ta ngã liền lập tức chạy ra ngoài.
“Bà ơi, bà ơi, bà sao vậy? Có phải bị bệnh không, có cần cháu đi gọi bác sĩ không ạ?”
Sở Tử Dự không ngờ chỉ một chút không để ý Đậu Đậu đã chạy ra khỏi sân, mẹ đã dặn rất nhiều lần không có người lớn trông thì tuyệt đối không được tùy tiện ra ngoài, nhóc con này không sợ gặp phải người xấu sao!
Hắn vội vàng chạy theo muốn gọi nhóc về.
Bà lão thấy Đậu Đậu thì mắt sáng lên, nhưng vẫn phải giả bộ khó chịu, đợi Sở Tử Dự đến thì tỏ ra rất mừng rỡ, “Bà chỉ hơi chóng mặt thôi. Các cháu có thể giúp bà gọi người nhà dưới kia đến được không?”
Đậu Đậu vội hỏi: “Người nhà bà ở đâu ạ?”
“Ở khu A số 68, con trai ta tên là Vương Hổ, ta không đứng lên được, để nó dẫn người đến dìu ta về.”
Đậu Đậu định chạy ngay, trước đó cậu bé cùng ông nội ở khu C, biết những người được ở khu A đều là điều kiện tốt, cũng biết khu A ở đâu, giúp một tay cũng không phiền gì.
Sở Tử Dự lại kéo cậu bé lại, “Ngươi đừng đi, vào tìm ông, ngươi nhỏ quá chạy chậm, ta chạy nhanh hơn.”
Đậu Đậu rất nghe lời, nghe vậy liền “ừm” một tiếng rồi chạy vào trong sân.
Sở Tử Dự thấy cậu bé đã vào nhà mới thở phào, bà lão sắc mặt có chút không ổn, liền thúc giục: “Cậu bé, làm phiền cháu nha, đi nhanh lên, tim bà thật sự khó chịu quá.”
“Bà ơi, chỗ bà che không phải tim, mà là dạ dày, cháu thấy bà bị đói đấy, bà đợi cháu đi lấy chút đồ ăn cho bà nhé!”
Khóe miệng bà lão giật giật.
Bà ta hơn sáu mươi tuổi chẳng lẽ không phân biệt được đâu là dạ dày đâu là tim sao?
Thấy thằng nhóc định đi thật, bà ta liền một tay giữ chặt người, còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe Sở Tử Dự lạnh lùng nói: “Bà lão, ta khuyên bà tốt nhất là buông tay ra, ta nói bà đau dạ dày là cho bà một bậc thang để xuống, nhà ta còn bánh quẩy ăn thừa buổi sáng, đi lấy cho bà một cái, bà ăn xong rồi đi đi, coi như hôm nay chưa có chuyện gì xảy ra.
Bằng không thì bà sẽ hối hận!”
Bà lão bĩu môi, thầm nghĩ: Khó khăn lắm mới lừa được thằng nhóc tạp chủng này ra, muốn dùng một cái bánh quẩy mà đuổi ta đi đúng là nằm mơ!
Liền bà ta hô về phía góc khuất: “Còn đứng ngây ra đấy làm gì, mau ra đi, nếu để thằng nhóc này chạy, lần sau muốn lừa nó ra coi như khó khăn!”
Ở đầu ngõ nhà số 9 rất nhanh đã có người ló mặt ra, mắt láo liên nhìn quanh, lấm la lấm lét.
Sở Tử Dự vận linh lực chém thẳng vào cổ tay bà lão đang nắm chặt cánh tay hắn, bà lão đau đớn, mắt hoa lên, vô thức buông tay ra.
Sở Tử Dự liền trở tay đánh một chưởng vào người bà lão, bà lão bị đánh trúng không nhẹ thân thể nhanh chóng ngã về phía sau, mắt nhắm lại, trực tiếp hôn mê.
Tên thanh niên kia không ngờ con vịt đến miệng còn dám phản kháng, hắn từ xa đã vận dị năng đánh ra một quả cầu lửa to bằng quả táo, nhằm thẳng Sở Tử Dự mà đến.
Nhưng thực tế, Sở Tử Dự đánh chưởng thứ hai xong liền bắt đầu chạy về nhà, quả cầu lửa kia căn bản không thể chạm đến người hắn, hắn đã chạy vào sân.
Gã đàn ông tức giận không thôi, tính toán bao nhiêu ngày như vậy, hắn tuyệt không cho phép miếng mồi đến tận miệng lại bay đi.
Hắn sải bước chạy tới, định xông vào sân bắt người.
Nhưng vừa mới nhấc chân muốn bước vào sân, toàn thân gã như bị sét đánh từ đầu đến chân, rồi mất đi ý thức.
Ninh Nguyệt trở về liền thấy trước cửa nhà nằm hai người, một người rõ ràng là bị đánh, thân thể vẫn còn sót lại linh lực, một người thì bị choáng.
Có chuyện xảy ra rồi a ~ Nàng nhanh chóng vào nhà, Sở Tử Dự thấy mẹ về liền kể lại mọi chuyện, “Mẹ ơi, con đánh bà lão ngất xỉu rồi, có sao không?”
Ninh Nguyệt nhìn vẻ mặt lo lắng của Sở Tử Dự, nhìn lại Đậu Đậu bị ông nội dạy cho một trận sợ hãi đến không dám nói, “Có sao được chứ? Yên tâm, có mẹ ở đây, chuyện gì cũng không có!
Mẹ phải ra ngoài một chút, hôm nay hai đứa đừng lên lớp, dẫn Đậu Đậu tưới vườn rau cho mẹ đi.”
Sở Tử Dự giơ ngón tay cái lên làm kiểu ‘mẹ khỏe nhất’: “Mẹ yên tâm, việc tưới rau giao cho chúng con, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, mẹ đi làm việc của mẹ đi.”
Ninh Nguyệt đi rồi, đương nhiên là mang theo hai người đi cùng.
Không đến nửa giờ liền quay lại, người nào muốn hại cô, hại con trai cô, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Sau khi mẹ con Vương gia biến mất ở căn cứ, những người hay lảng vảng quanh biệt thự số 10 đều biến mất. . .
Ninh Nguyệt đương nhiên cũng chú ý đến những thay đổi này, đối với điều này cô tỏ vẻ rất hài lòng, sau đó tâm tư lại chuyển sang chuyện khác, vì sắp tới ngày kiếp trước nguyên chủ và đứa bé chết thảm.
Cũng không biết cái tên rác rưởi Sở Sĩ giờ ra sao.
Sở Sĩ đang bị cô nhớ thương hiện tại đang gặp đủ gian truân.
Lần trước hắn rời đi đã quên mang theo thầy thuốc, cũng không có dị năng giả có dị năng trị liệu, vì vậy cuộc sống mỗi ngày của hắn trôi qua vô cùng đau khổ.
Ban đầu, Sở Sĩ còn cố chút để ý đến Trương Khinh Dao, nhưng thời gian trôi qua, đến bản thân hắn còn chẳng quan tâm.
Lúc đầu hắn đặt hết hy vọng vào Bành Trác Nhân.
Nhưng ngày này qua ngày khác, nửa tháng trôi qua, hắn chờ đợi đến tuyệt vọng, đội phó của hắn vẫn không xuất hiện.
Cũng may, vận xui của hắn sau khi rời khỏi đại đội không còn quá lớn, trước một ngày nấm mốc nổi mười tám lượt thì sau đó không những số lần giảm bớt, mà mức độ cũng không còn nặng nề như trước, thêm vào đó, trong không gian của Trương Khinh Dao có đầy đủ đồ ăn, hai người coi như cũng trụ được.
Ngay lúc bọn hắn cho rằng mình nhặt được cái mạng, thì tang thi triều tới.
Lúc chạy trốn xe đã hết xăng.
Phía sau là một biển tang thi không thấy bờ, điều duy nhất đáng mừng chính là, tối hôm qua có một đội ngũ tìm nơi nương tựa Thứ Ba căn cứ đi ngang qua, đem hai người bọn họ nhập bọn, cho nên bọn họ hiện tại là một đám người bị tang thi đuổi theo...
Bạn cần đăng nhập để bình luận