Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 392: Tu chân cuộn vương 2 0 (length: 7998)

Cảnh vật chung quanh không ngừng biến đổi, Liệt Địa hổ phi nhanh một hồi lâu mới dừng lại, Ninh Nguyệt nhìn phong cảnh trước mắt có một thoáng kinh ngạc, trong rừng rậm lại có thể xuất hiện một khu vực hoang vu, đừng nói là cây, đến cả bụi cỏ cũng không mọc.
Mà lại dưới đất là màu đen!
Giống như bị lửa lớn đốt qua, đen kịt một màu.
Liệt Địa hổ đứng ở bên ngoài vùng đất đen, "Nơi này có đồ tốt, nhưng nó rất kỳ dị, vận may tốt có thể không hề tổn hao gì đi ra, còn có thể lấy được đồ tốt, vận may không tốt thì trực tiếp mất mạng ở trong, có đi hay không tự ngươi quyết định."
Trên người nàng có tử khí nồng đậm như vậy, chắc là sẽ không gặp chuyện gì chứ?
"Tiểu sư muội, chúng ta vẫn là quay về đi, ta cảm thấy nơi này rất nguy hiểm..."
Ninh Nguyệt trả lời bằng cách rút trường kiếm của mình ra, "Đã đến đây rồi, ta nhất định muốn thử một chút, mà lại lần này đi ra ngoài, đến bây giờ ta vẫn chưa chiến đấu ra trò lần nào, vậy thì luyện tay một chút ở chỗ này đi!"
Nói xong, nàng tiện tay lấy đùi cừu nướng từ trong không gian đưa cho Liệt Địa hổ, sau đó một bước chân vào vùng đất đen.
Phó Bạch Y lo lắng muốn chết, tiến lên muốn kéo người lại, kết quả, cảnh tượng trước mắt thay đổi, bóng dáng tiểu sư muội biến mất.
Hắn cũng mặc kệ mình không biết trận pháp, nhấc chân đi theo vào.
Trận pháp khởi động, Ninh Nguyệt cẩn thận cảm thụ biến hóa xung quanh, đột nhiên, một đám đen ngòm từ dưới đất thoát ra, há mồm to lao về phía đầu Ninh Nguyệt, kiếm của Ninh Nguyệt vẫn nhanh như cũ, giơ tay lên là đám đen đó bị chém ngang làm đôi, rơi xuống đất.
Rơi xuống đất chính là một đóa kỳ hoa màu đen, cánh hoa to lớn, lại còn mọc một cái miệng to, và chỉ trong nháy mắt, đóa hoa lớn đó liền tự mình tan biến.
Là thị nhân địa sen!
Đất ở đây sở dĩ đen như vậy, cũng là vì mảnh đất này toàn là thị nhân địa sen.
Ninh Nguyệt có chút may mắn, trước đó nàng đã đọc rất nhiều sách về các loại linh thực, yêu thú, kỳ trân dị bảo trong giới tu chân, thị nhân địa sen này mọc dưới đất, lấy thịt người làm thức ăn, không phải là lấy thịt để ăn, mà là lấy thịt người để ăn, càng ăn nhiều thì chúng càng đen, đất ở đây đen như thế, có thể thấy trước kia có bao nhiêu người chết ở đây.
Nghĩ như vậy, Ninh Nguyệt đứng nguyên chỗ quan sát trận pháp, muốn rời khỏi đây, chỉ có thể phá trận, mà thị nhân địa sen căn bản không cho nàng thời gian suy nghĩ, từng đóa lần lượt chui lên từ lòng đất, há miệng to ra là muốn ăn thịt người.
Chậm chân một bước, Phó Bạch Y rốt cuộc tìm được Ninh Nguyệt, vốn là muốn dạy dỗ tiểu sư muội một phen nhưng Phó Bạch Y không rảnh nói gì thêm, vung kiếm lên tấn công.
"Ngươi cứ đi theo sau lưng sư huynh là được, đám yêu thực này càng về sau càng mạnh, tuyệt đối không được để chúng phun nọc độc vào, cũng không cần chạm vào bất kỳ bộ phận nào của chúng, chúng rất độc."
Ninh Nguyệt: ... Nghe giọng điệu của sư huynh thì chắc chắn hắn đã chém không ít yêu thực rồi nên có kinh nghiệm, mà, hắn cũng không nhận ra đây là thị nhân địa sen.
Ninh Nguyệt đáp lời, nhưng nàng cũng không hề nhàn rỗi, đây là cơ hội tốt biết bao để tích lũy kinh nghiệm, có sư huynh ở đây, nàng hoàn toàn có thể yên tâm chiến đấu, kiếm trong tay vung chém, tuy cũng nguy hiểm nhưng thị nhân địa sen này không thể di chuyển, cũng không làm tổn thương được Ninh Nguyệt chút nào.
Cứ thế nửa canh giờ trôi qua, Ninh Nguyệt rốt cuộc tìm ra vị trí trận nhãn, nhanh chóng vận chuyển linh lực một lần, nắm chặt trường kiếm, Ninh Nguyệt tiến về phía trận nhãn, định dùng kiếm phá hủy trận nhãn thì một đóa thị nhân địa sen vương lớn hơn mấy lần so với trước xông ra, há mồm to ra cắn vào đầu Ninh Nguyệt, Ninh Nguyệt một chiêu kiếm đánh tới, thị nhân Kim Liên vội lùi về sau tránh được một kích này của Ninh Nguyệt, sau đó phun ra một luồng nọc độc đen thẳng vào mặt Ninh Nguyệt.
Phó Bạch Y thất thanh hét lên, "Sư muội tránh mau." Đồng thời kiếm trong tay hắn cũng tấn công về phía đóa thị nhân địa sen đó.
Ninh Nguyệt dường như đã chuẩn bị từ trước, chân lách mình né được luồng nọc độc đó, "Sư huynh lui về phía sau."
Phó Bạch Y thấy sư muội không sao, trong lòng thở phào, rồi thu kiếm lui lại, rút khỏi phạm vi tấn công của thị nhân địa sen.
Ninh Nguyệt lại thân hình giương kiếm về phía khát máu sen vung tới, dưới chân lại xoay vòng quanh đóa hoa này, thị nhân địa sen chỉ có thể xoay theo cái đầu, ý đồ lần nữa phun nọc độc vào nàng.
Ninh Nguyệt thầm nghĩ trong lòng: Yêu thực đúng là yêu thực, đầu óc chẳng có chút linh hoạt, xem kìa mới vài vòng nó đã tự làm vẹo cổ mình rồi, thấy thị nhân địa sen này đã chậm lại, Ninh Nguyệt lập tức chém vào cổ nó một kiếm.
« Vô Ảnh quyết » vốn nổi tiếng là nhanh, dù tu vi hiện tại của nàng vẫn chưa cao nhưng thi triển ra uy lực cũng không thấp, lần này thị nhân địa sen không tránh kịp, thân thể bị chém trúng, dường như chết không cam tâm, khi đầu lớn rơi xuống đất, vẫn còn phun ra một luồng nọc độc về phía Ninh Nguyệt, lần này Ninh Nguyệt thu cả nọc độc lẫn đầu hoa lớn kia vào trong không gian Liễu Không.
Dù sao đây đều là đồ tốt, không thu thì phí.
Theo thị nhân địa sen vương biến mất, sinh môn của khốn trận mở ra, Phó Bạch Y kéo Ninh Nguyệt đi ra ngoài, kết quả cảnh tượng trước mắt có chút ngoài dự liệu.
Chim hót hoa nở, tiếng nước suối róc rách, trên mặt đất nở đầy những hoa dại không biết tên, bầu trời trong xanh thăm thẳm, nhìn như chốn đào nguyên.
Càng đi về phía trước, những dược liệu hoa cỏ trân quý như rau cải trắng xuất hiện trước mắt Ninh Nguyệt, vài con thỏ trắng nhỏ nhảy nhót chạy ngang qua.
Phó Bạch Y nói: "Cẩn thận một chút, ta luôn cảm thấy những thứ này có chút không thật, chẳng lẽ là huyễn trận sao?"
Vừa dứt lời, cảnh sắc trước mắt hai người quả nhiên biến đổi, cảnh đẹp hoàn toàn biến mất, đến cả âm thanh cũng không còn.
Rất nhanh hai người bị kéo vào trong một màn sương mù.
Ninh Nguyệt đưa tay muốn chạm vào sương mù này, trước mắt nàng lại xuất hiện một hình ảnh.
"Ta là mẹ của ngươi, ngươi phải nghe lời ta, bắt ngươi tập đàn thì phải tập đàn, sau này vĩnh viễn không được gặp đàn ghita. Nếu không nghe lời thì đừng nhận ta."
Sau đó người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp cầm cây ghita yêu thích mà nàng đã dùng hết tiền tiêu vặt để mua lên ném xuống đất!
Ghita lập tức vỡ tan tành, lòng cô bé cũng tan nát theo.
"Đừng có đi học theo cha ngươi, đàn được cái ghita thì ra ngoài dụ dỗ gái! Thật sự cho rằng những nữ nhân kia thấy hắn có tài hoa à? Không, chúng chỉ để ý đến tiền của hắn!"
Nhìn cảnh mình trong hình đang sợ hãi run rẩy, Ninh Nguyệt không khỏi sinh ra một chút thương cảm, thương cảm cho bản thân mình lúc trước.
Lúc đó nàng nghĩ gì nhỉ?
Thời gian quá lâu, hình như có chút không nhớ rõ, à, nhớ ra rồi, nàng lúc đó nghĩ rằng, lẽ ra mẹ nên bắt nàng học cách kiếm thật nhiều thật nhiều tiền mới đúng chứ? Tại sao lại là học nhạc khí?
Về sau nàng mới biết, bởi vì công ty đó là mẹ để lại cho đứa con mà mẹ thích, chứ không phải là cho nàng.
Hình ảnh chớp nhoáng, một gia đình ba người đang ngồi trong phòng khách, người đàn ông mặt mày vui vẻ nhìn con gái mình, "Lần thi này giỏi thế, đúng là làm vẻ vang cho ba, con chẳng phải vẫn muốn vào công ty học sao? Được, hè này ba sẽ đưa con vào công ty."
Người phụ nữ vui vẻ hôn chồng một cái, "Cảm ơn ông xã."
Bạn cần đăng nhập để bình luận