Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 745: Ta là hoàn khố 7 (length: 8072)

"Đến rồi, dù sao chúng ta cũng sắp đến giờ, nơi này sẽ hết chỗ ngay thôi."
Cúp điện thoại, Ninh Nguyệt cười tươi rói chào mọi người, "Ăn cơm thôi!"
Mấy người thật sự cho rằng chỗ lão Lý ai cũng có thể đến sao?
Đừng nói là không bỏ tiền ra nổi, người ta giới hạn số bàn, chỗ ngồi đầy ắp, cho dù ngươi là thiên vương lão tử cũng vô dụng, người ta không tiếp đãi.
Như Lý Tử Thần hay Tào Tuấn gì đó, nói thật, cũng chỉ có nguyên chủ ngốc nghếch mới không nhìn ra bản chất con người của bọn hắn, nàng thì một chút cũng không ưa.
Bất quá, bây giờ nhiệm vụ của nàng là làm một kẻ ăn chơi trác táng, đã là ăn chơi trác táng thì bên cạnh làm sao có thể thiếu vài con chó săn đi theo, cho nên nàng sẽ không chơi cứng với bọn họ, bất quá, bọn họ muốn chiếm lợi của nàng như trước kia thì cũng không dễ dàng như vậy đâu.
Lão Lý hầm sườn bò đúng là thơm quá!
Đới Đình cảm thấy ông chủ dù dùng tay cầm sườn bò gặm cũng làm người khác thấy đẹp mắt.
Trước kia chưa từng cảm thấy có ai ăn cơm mà có thể khiến người khác không rời mắt được.
Ninh Nguyệt cười nói: "Nhìn ta thì no được sao? Ăn đi!
Chỉ cần các ngươi không nghĩ sớm bội ước, sau này ít nhất có một năm sáng tối ở chung, còn sợ không có cơ hội ngắm sao?"
Đới Đình hơi xấu hổ, vội gắp thức ăn bỏ vào miệng, nhưng vừa cho vào miệng mới giật mình, nàng đã gắp trúng một đũa *của quý* rồi!
Trên bàn lập tức vang lên tiếng cười, khiến mặt Đới Đình đỏ bừng, nhưng vẫn phải nuốt chỗ trong miệng xuống.
Sau khi ăn trưa xong, hệ thống lại ban nhiệm vụ mới: 【 thân là kẻ ăn chơi trác táng, sao có thể không thường xuyên đến mấy chỗ bể bơi mà nằm sấp? Xin túc chủ mau chóng thu hồi lầu vương ở Cẩm Tú trang viên. 】 Ninh Nguyệt nhíu mày, lần này Tiểu Cửu lại không nói phần thưởng là gì, xem ra cái lầu vương này không dễ dàng lấy được như vậy rồi.
Ninh Nguyệt nghiêng đầu: "Điều tra xem lầu vương ở Cẩm Tú trang viên đã bán đi chưa."
La Hạo Thiên cảm thấy, nhiệm vụ lớn nhất của hắn không phải bảo vệ chủ, mà là làm quản gia cho cô ta, chuyện gì cũng phải quản.
Hắn lấy điện thoại ra tra ngay trên bàn cơm, rất nhanh, thông tin đã hiện lên trên điện thoại.
"Đã giao dịch, nhưng bên kia chưa vào ở, chủ sở hữu là ông chủ trung tâm mua sắm Mắt Xích ở kinh thành, Dịch Văn Kiến."
Ninh Nguyệt nhíu mày, những tài liệu này không phải cứ tìm kiếm Baidu là ra được, xem ra vệ sĩ này của cô đúng là cao thủ không lộ diện rồi.
"Tìm thông tin liên lạc cá nhân của ông chủ Dịch."
Một giây sau, La Hạo Thiên đã gửi thông tin liên lạc cá nhân của Dịch Văn Kiến vào điện thoại của Ninh Nguyệt.
Ninh Nguyệt cười, trực tiếp chuyển hai trăm ngàn cho La Hạo Thiên, phía trên ghi chú: Tiền thưởng.
La Hạo Thiên: ...!!!
Vị này thật sự là không thiếu tiền, cũng thật sự không coi tiền ra gì!
Gọi điện thoại liên lạc với Dịch Văn Kiến không thuận lợi lắm, vì Ninh Nguyệt gọi liền ba cuộc đều bị đối phương cúp máy, có lẽ do số lạ nên người ta không nghe.
Không còn cách nào khác, Ninh Nguyệt đành gửi tin nhắn cho đối phương trước: Tôi là Tề Ninh Nguyệt, có một giao dịch lớn cần bàn với ông Dịch, nếu ông không nghe máy thì tôi chỉ có thể đến trung tâm mua sắm của ông gặp trực tiếp.
Uy hiếp! Uy hiếp trắng trợn!
Ai có đầu óc cũng nhận ra ý uy hiếp trong những lời này.
Dịch Văn Kiến làm ăn lớn như vậy làm sao không nghe ra ý tứ trong những lời đó?
Thế là, điện thoại của Ninh Nguyệt rất nhanh vang lên.
"Tề Nhị thiếu gia Tề Ninh Nguyệt?"
"Đúng, cũng không đúng, ông Dịch hẳn là đã nghe rồi, ông già đuổi tôi ra khỏi nhà rồi, hiện giờ tôi chỉ là Tề Ninh Nguyệt."
Nói thật, nếu không phải hắn hỏi, đối phương là Tề gia nhị thiếu gia thì hắn tuyệt đối không thèm nghe điện thoại, một tên công tử ăn chơi trác táng mà đòi bàn làm ăn tiền tỷ với hắn, còn muốn đến trung tâm mua sắm gây chuyện, hắn không đánh chết cũng là nể tình lắm rồi!
Nhưng người mang cái danh đó trên vai thì dù hắn bị đuổi khỏi nhà, Dịch Văn Kiến hắn vẫn phải nể mặt.
"Hôm nay cậu liên hệ tôi là muốn nói gì?"
Ninh Nguyệt nói: "Tôi để mắt đến cái lầu vương của ông ở Cẩm Tú trang viên, giá cả cứ để ông ra, chỉ cần ông chịu bán."
Dịch Văn Kiến: Mẹ nó, nếu thật bị Tề gia đuổi khỏi nhà, một thằng ăn chơi trác táng sao có nhiều tiền vậy?
May mà vừa rồi không nổi nóng, mà nhịn xuống gọi lại cho cậu ta.
Tài sản của nhà hắn đúng là lọt top người giàu, nhưng mẹ nó Tề gia đâu chỉ có tiền, mà còn có quyền, cha ruột của Tề nhị thiếu gia cũng là nhân vật tai to mặt lớn ở kinh thành, chỉ cần hắn hơi hé răng, cái trung tâm mua sắm này của hắn đã có cả đống phiền phức.
Nhưng mẹ nó, cái lầu vương kia là hắn bỏ cả tỷ mua, còn để lại cho con trai làm phòng tân hôn, nhà hắn lại không thiếu nhà cửa, thậm chí có thể mua cái lầu vương khác nữa, nhưng Tề nhị thiếu gia đã nhắm cái này, hắn có dám ra giá không?
"Ông Dịch đừng lo lắng nhiều, tôi thật sự đã bị người nhà từ mặt rồi, ông cứ nói giá đi."
Dịch Văn Kiến: Ta tin ngươi thì mới lạ đó!
Ninh Nguyệt biết hắn đang nghĩ gì, dứt khoát hỏi thẳng: "Trước sau ông Dịch đã bỏ ra bao nhiêu tiền để mua cái lầu vương kia?"
Dịch Văn Kiến nói thẳng: "Giá nhà một tỷ, nhưng sau đó tôi sửa sang, cả trang trí bên trong, tổng cộng chưa đến 1,2 tỷ."
Ninh Nguyệt: "Ông Dịch chịu nhường đồ yêu thích thì tôi cũng không thể để ông chịu thiệt được, tôi trả ông 1,4 tỷ, dư ra hai trăm triệu coi như là tiền hao tổn.
Mặt khác, hôm nay thật là mạo phạm, mong ông Dịch thứ lỗi."
Nói thật, cái lầu vương ở Cẩm Tú kia Dịch Văn Kiến đã mua từ hai năm trước, sửa sang lại hết gần một năm, đồ đạc đặt làm các kiểu cũng hơn một tháng trước mới lắp đặt xong xuôi, thời gian hai năm, cái lầu vương kia dù không tăng nhiều nhưng vẫn là đồ người ta yêu thích, cho thêm 200 triệu cũng không coi là nhiều, nhưng Dịch Văn Kiến cũng chắc chắn không lỗ được.
Trong lòng Dịch Văn Kiến không khỏi cảm thán, đúng là thế gia đứng đầu, con cháu họ dù là tên công tử ăn chơi trác táng thì cũng không thể coi thường!
Thôi bỏ đi! Sao lại gọi là công tử ăn chơi được, con trai của mình bồi dưỡng để thừa kế cơ nghiệp, cũng chưa có cái tâm lý đó bằng Tề nhị thiếu gia Ninh.
Hắn còn chuẩn bị tinh thần bị chặt chém, không ngờ đối phương kín kẽ, khiến hắn - người bị ép bán nhà mà cũng dễ chịu, thằng nhóc này đúng là...
Hai người bàn xong chuyện nhà qua điện thoại, rồi hẹn địa điểm gặp mặt, khi Dịch Văn Kiến nhìn thấy Ninh Nguyệt thì trong mắt tràn đầy vẻ tán thưởng, mấu chốt là đứa nhỏ này đẹp trai quá, làm người khác khó mà không thích!
Chỉ là, số nam thanh nữ tú đứng bên cạnh hơi nhiều.
Hợp đồng vừa ký xong, Ninh Nguyệt lập tức chuyển tiền qua, đừng hỏi vì sao số tiền lớn như vậy mà lại có thể thanh toán nhanh vậy, hỏi thì chính là hệ thống trâu bò đấy!
"Hiền chất, nhà hôm nay cháu có thể vào ở rồi, sáng mai chú sẽ cho thư ký đi làm thủ tục cùng cháu, rảnh thì cùng nhau chơi bóng nhé!"
Ninh Nguyệt: "Chú Dịch, cái món buôn bán kia thì thôi đi, cái này chắc con không được rồi, con phải tránh xa chú mới được.
Nhưng nếu chú nói về chơi, con dám chắc toàn kinh thành không ai chơi giỏi bằng con đâu, nhất là chơi bóng, con có thể cho chú chơi đến lúc thấy Hoa Nhi nở!"
Dịch Văn Kiến lập tức cười ha ha, lúc này hắn mới nhớ ra, thằng nhóc này vẫn là tay chơi khét tiếng ở kinh thành mà!
Tiễn Dịch Văn Kiến đi, Ninh Nguyệt cầm thẻ từ mà Dịch Văn Kiến để lại đi thẳng đến Cẩm Tú trang viên.
Thêm chương 01:...
Bạn cần đăng nhập để bình luận