Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 807: Tận thế không có việc gì 19 (length: 7861)

Theo hắn rời đi, rất nhanh bên ngoài tiếng ồn ào dừng lại, Ninh Nguyệt chọn nơi ở ngay tại lầu hai, tiếng la hét ầm ĩ biến mất, một vài âm thanh của người cũng nghe rõ ràng hơn.
"Đội trưởng của chúng tôi chỉ là muốn đưa con mình đi, các người dựa vào cái gì mà cản?"
Tưởng Xương Quần: "Ngươi con trai với ai vậy?
Cướp đứa bé ngay trước mặt chúng ta!
Tử Dự, nói cho chú xem bọn họ là ai?"
Sở Tử Dự chẳng thèm nhìn Sở Sĩ một chút, "Chú Tưởng ơi, con không biết hắn, chú mau đuổi bọn họ đi đi."
"Nghe thấy chưa, đứa bé nói không biết các ngươi!"
Sở Sĩ nghẹn lời, thằng nhóc con cũng dám nói không biết hắn?
"Sở Tử Dự, ta là ba ruột của con đó, con dám nói không biết ta?"
"Con không có người ba như ông! Đừng có nhận bừa con trai!"
Sở Sĩ tức nghẹn họng, "Thằng nhãi ranh, giỏi lắm, nếu con không nhận ta, vậy đừng trách ta! Cướp người về!"
Người của hai bên lập tức giằng co, đại chiến sắp nổ ra.
Ninh Nguyệt đang thu dọn đồ đạc nghe vậy sắc mặt đột nhiên biến đổi, khăn lau trong tay ném đi, nhấc chân nhảy lên bệ cửa sổ, thân thể nhảy xuống nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
"Để xem ngươi cướp được thử xem!"
Sở Sĩ thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện người thì giật nảy mình, nhưng khi nhìn rõ người trước mắt thì trong mắt toàn là sự kinh diễm!
Dáng vẻ nguyên bản chỉ có thể đạt 75 điểm, tướng mạo có chút nhạt nhòa, không phải là một mỹ nhân đúng nghĩa, nhất là sau khi nhà mẹ đẻ phá sản, bởi vì Sở Sĩ là kẻ tra nam, nàng trở nên tiều tụy, tướng mạo chỉ còn sáu mươi điểm không hơn.
Sau khi Phí Ninh Nguyệt tới thì uống trước một viên Tẩy Tủy Đan, thay đổi thể chất, cộng thêm khí chất bản thân nàng từ từ hòa hợp với cơ thể này, so với Phí Ninh Nguyệt trước đây đúng là hai người khác nhau.
Trương Khinh Dao ở bên cạnh có phản ứng khác biệt, có lẽ do ấn tượng mà Ninh Nguyệt để lại quá sâu, cô ta vô thức buông lỏng tay đang ôm Sở Sĩ, sợ rằng một giây sau Ninh Nguyệt sẽ lại cho cô ta mấy cái B lớn.
Nhưng rất nhanh cô ta đã lấy lại tinh thần, không đúng, hai người đã ly hôn, hơn nữa hiện giờ là thời mạt thế, cô ta còn sợ Phí Ninh Nguyệt làm gì?
Hiện giờ cô ta mới là chính thất!
Cô ta lại bước lên một bước, nhưng ánh mắt Ninh Nguyệt nhanh chóng quay lại, Trương Khinh Dao sợ đến vội vàng lùi về sau, cô ta cũng không biết tại sao lại sợ Phí Ninh Nguyệt đến vậy!
Sở Sĩ một hồi lâu mới tỉnh táo lại, "Phí Ninh Nguyệt, cô ra đây là tốt, mau nói với bọn họ, tôi là cha ruột của thằng nhóc này, nó lại không nhận tôi, cô dạy con kiểu gì vậy?"
Tưởng Xương Quần cùng đám người phía sau nàng cùng nhau giật mình: Cái gì? Người này hóa ra đúng là cha ruột của thằng nhóc, chồng trước của Nguyệt tỷ?
Nhìn bề ngoài có vẻ được đấy, nhưng trông cũng không xứng với cô Phí, cô Phí đã thích hắn kiểu gì vậy?
Ánh mắt Ninh Nguyệt sắc lạnh, "Ngươi lấy cái mặt ở đâu ra mà dám chất vấn ta?" Nói xong, nhấc chân đá thẳng vào bụng Sở Sĩ một cái thật mạnh!
Cú đá này của nàng quá mức đột ngột, Sở Sĩ căn bản không kịp phản ứng đã ăn trọn một cú, trực tiếp bị đá bay ra ngoài.
Trước mặt đám huynh đệ mà mất mặt như vậy, Sở Sĩ làm sao chịu nổi?
Hắn nhanh chóng đứng dậy, vận động dị năng trong cơ thể liền xông tới đánh Ninh Nguyệt, Ninh Nguyệt vận chuyển linh lực trong tay, nhanh đến nỗi không ai nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra liền một chưởng vỗ vào người Sở Sĩ, dị năng của Sở Sĩ còn chưa kịp vận chuyển hoàn toàn đã bị một chưởng này đánh bay ra ngoài!
Sở Sĩ đau đến suýt ngất, hắn muốn đứng dậy đánh chết Ninh Nguyệt, nhưng toàn thân quá đau, cảm giác xương cốt như muốn gãy ra.
"Ngươi, ngươi dám, dám đánh ta!"
Ninh Nguyệt cũng thấy lạ, rất kỳ quái, vừa rồi lúc đánh ra chưởng kia, có một luồng năng lượng theo chỗ tiếp xúc của hai người truyền vào cơ thể nàng...
"Ừ, ngươi có thấy đặc biệt vinh hạnh không!"
Sở Sĩ phun máu: Hắn vinh hạnh cái rắm!
Ninh Nguyệt: "Ừ, dù sao cũng không phải lần đầu tiên đánh ngươi nữa, thực sự không có gì mới mẻ!"
Sở Sĩ thật muốn thổ huyết!
"Ngươi không phải hỏi ta dạy con thế nào sao?
Từ lúc ly hôn đến giờ tận thế đã gần hai tháng, ngươi không một cuộc điện thoại, không hỏi thăm con một câu, mà cũng có mặt mũi nói là cha của nó!"
Càng nói Ninh Nguyệt càng giận, nàng tát thẳng vào mặt Sở Sĩ một cái, đánh cho Sở Sĩ toàn thân càng đau thêm, nhưng đáng tiếc là, lần này cái cảm giác kia không còn.
Sở Sĩ: ...Mẹ kiếp! Con đàn bà này, ngày càng không phải người!
"Mẹ nó cô lại động tay!"
Ninh Nguyệt cười khẩy: "Động đó, có giỏi ngươi đánh trả đi!
Chả trách Tử Dự cứ muốn tìm cho mình một ông cha dượng, loại cha như ngươi quả thực không xứng!"
Người ở đó ai cũng không nhịn được nữa, muốn cười không biết chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nhất là Tưởng Xương Quần và đám người, thằng nhóc chẳng phải đang muốn coi đội trưởng làm cha dượng đó sao!
Bất quá, cái ông bố trước này đúng là không ra gì.
Sở Sĩ cũng không thể nhịn nữa, chết tiệt! Sở Tử Dự sao có thể tìm cho mình cha dượng được? Như thế chẳng phải đang cắm sừng hắn sao?
"Mau dẫn người của ngươi biến đi, đừng để ta gặp lại ngươi, nếu không ta gặp ngươi một lần đánh ngươi một lần!"
Đội viên của Sở Sĩ: Từ trước đến nay chưa từng thấy ai ngông cuồng như vậy! Nếu người khác mà đánh đội trưởng của bọn họ như vậy, chắc bọn họ đã xông lên rồi.
Nhưng người này là vợ trước đã sinh con cho đội trưởng của bọn họ, cái này...bọn họ cũng không tiện can thiệp.
Trương Khinh Dao cẩn trọng đi đến bên cạnh Sở Sĩ, đau lòng đỡ hắn dậy, "Phí, Phí Ninh Nguyệt, sao cô có thể hung ác như vậy? Vừa lên đã đánh người, dù sao cô với Sở Sĩ cũng có một đứa con, nghĩ cho con mình mà cô cũng nên chừa chút tình nghĩa cho Sở Sĩ!"
"Còn nghĩ cho đứa con sao ~ Một người chỉ biết khoái lạc của bản thân mà ngay cả một cuộc điện thoại hỏi thăm cũng không có, người cha đó con trai ta không cần! Mà có phải ta chưa đánh chết hắn đâu?"
Đám người: Không đánh chết là còn nể tình sao?
Rất được, rất mạnh mẽ!
Đương nhiên, ngông cuồng như vậy chỉ có người tài giỏi như Nguyệt tỷ mới dám nói, người khác nói câu này là bị ăn đòn rồi!
"Cô, cô quá không có lý, dù sao hai người cũng từng là vợ chồng..."
"Nói năng cho cẩn thận đấy! Biến!"
Trương Khinh Dao sợ hãi vội vàng sửa lại lời: "Từng là vợ chồng, dù sao các người cũng đã từng là vợ chồng..."
Cô ta sợ hãi đến độ không biết tiếp theo phải nói gì, lấp ba lấp bấp cả buổi mà chẳng nói ra được ý của mình.
"Nói lắp bắp, đến lời còn nói không rõ ràng, để cô nương chỗ nào mát mẻ thì đợi đi!"
Ninh Nguyệt đưa tay định kéo Trương Khinh Dao đi, kết quả người đàn bà này vẫn đang cố diễn sâu, cứ níu lấy Sở Sĩ không chịu lùi, lần này Ninh Nguyệt không khách khí nữa, đưa tay lên định đánh người, nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi, nàng vẫn là vận khởi linh lực tát thẳng vào vai Trương Khinh Dao.
Vẻ mặt Ninh Nguyệt khựng lại, lập tức khôi phục lại bình thường, cái cảm giác quen thuộc kia thật sự lại đến.
"Cút nhanh!"
Sở Sĩ đau ê ẩm khắp người, căn bản không còn tinh thần mà đôi co với Ninh Nguyệt, hắn cắn răng nói lời tàn độc: "Phí Ninh Nguyệt, cô đợi đấy!"
Nói xong hắn lôi Trương Khinh Dao vội vã lên xe.
Hai người không để ý, ngay khoảnh khắc Sở Sĩ mở cửa xe, một vật nhỏ như con ruồi bị Ninh Nguyệt nhẹ nhàng bắn ra, ghim vào khe ghế trong xe.
Mấy chục chiếc xe đội ầm ĩ một chút rồi toàn bộ lùi lại, chỉ còn lại một mặt đất đầy bụi mù...
Bạn cần đăng nhập để bình luận